Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 112: Ngẫu Nhiên Đánh Cướp

.



Chương 112: Ngẫu Nhiên Đánh Cướp
Chờ Thẩm Hàn Thu lục soát Trương phủ xong phát hiện giống như những gì Trương Thăng đã nói, trên từ quà sinh thần chuẩn bị cho bệ hạ, dưới từ một khúc củi đều không thấy.
Thẩm Hàn Thu vẻ mặt u ám mở miệng: “Quả nhiên là Trộm Nồi Tặc kia trộm! Thủ pháp gây án giống nhau!”
Thuộc hạ của Thẩm Hàn Thu Triệu Kiếm không nhịn được nói một câu: “Ngoại trừ tên trộm này, ai có thể dọn sạch những thứ đó trong vòng một đêm như vậy chứ?”
“Có điều đại nhân, ngài nói xem không phải chuyện này có chút kỳ lạ sao? Phải là tên trộm thế nào mới có thể dọn sạch những thứ đó trong một đêm? Lúc trước ta nghe nói có một loại thuật pháp gọi là thuật ngũ quỷ vận chuyển, chuyện này không phải là... thứ kia làm đấy chứ?” Triệu Kiếm thấp giọng nói.
Thẩm Hàn Thu tức giận nói: “Câm miệng! Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, sao có thể có quỷ thần được?”
Trương Thăng thấy Thẩm Hàn Thu rất tức giận, tuy rằng ông ta vẫn hoài nghi Thẩm Hàn Thu lấy yếm của thiếp thất mình nhưng vẫn khuyên nhủ: “Thẩm đại nhân, chi bằng đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Mất đồ đã đủ để nổi đóa rồi, nếu còn chịu đựng như vậy, có lẽ mạng của ông ta cũng mất.
Thẩm Hàn Thu híp mắt, đi về phía phòng dành cho khách. Chờ sau khi mở cửa, sắc mặt Thẩm Hàn Thu càng khó coi hơn.
Chỉ thấy trên giường bị người ta múa bút vẩy mực, viết hai chữ to: “Phế vật!”
Thẩm Hàn Thu nắm hai tay, thỉnh thoảng truyền ra tiếng vang răng rắc, thoạt nhìn là bị chọc giận. Về phần Tiêu Vũ, nghỉ ngơi đến giữa trưa ngày hôm sau mới xuất hiện trong một tửu lâu.
Lúc này nàng không sốt ruột thời gian gấp rút nữa, bởi vì nàng hoàn toàn không lo lắng Thẩm Hàn Thu còn có thể đuổi theo đại đội lưu đày.
Tiêu Vũ vô cùng rõ ràng tâm lý muốn tóm được đạo tặc trộm sạch hoàng cung của Thẩm Hàn Thu.
“Các ngươi nghe nói gì chưa, Thái thú phủ bị ăn trộm!” Có người thấp giọng nói, nhưng trong lời nói tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Nghe nói hôm qua Trương Thăng phái người lấy một ngàn lượng bạc từ chỗ ta. Các ngươi cũng biết bố trang kia của ta chỉ làm ăn nhỏ, một ngàn lượng bạc này cũng không ít! Bây giờ ta chỉ lo ông ta không có tiền để dâng cống phẩm, lại muốn lấy từ chỗ ta...” Ông chủ bố trang vẻ mặt lo lắng nói.
“Cũng không biết tại sao Thái thú của chúng ta phải tặng nhiều đồ như vậy! Mấy năm qua lúc Tiêu Cảnh Đế kia còn tại vị, Quảng Dương quận chúng ta chỉ đưa một ít tơ lụa trái cây rau củ, năm nay lại phải đưa nhiều thứ đáng giá như vậy!” Ông chủ bố trang oán trách.
Người vừa mới lên tiếng kia nói: “Còn có thể vì sao được nữa? Ông ta sợ bị Thái thú Nghiệp Thành, Thượng Cốc quận, Đại quận, Tề quận vân vân hạ thấp chứ sao.”
“Mấy quận thành chúng ta cách nhau rất gần, lại đều là thuộc hạ cũ của Vũ Văn bệ hạ hiện tại, tất nhiên muốn nhanh chóng nịnh nọt bệ hạ, khiến cho bệ hạ triệu mình về Thịnh Kinh để trọng dụng rồi!”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì âm thầm cọ xát ngón trỏ và ngón cái tay phải của mình. Trong lòng nàng đã có dự định.
Lại dò dét sơ qua, Tiêu Vũ thăm dò được cống phẩm mà những người này định đưa vào hoàng cung đã đang trên đường, bây giờ sắp đi ngang qua con đường phụ cận Quảng Dương quận. Tiêu Vũ lập tức hưng phấn.
So với việc đến phủ người ta dọn đồ, ngẫu nhiên đánh cướp thì có phải kích thích hơn không?
Nhất là vừa nghĩ tới mình sắp làm chuyện lớn dưới mí mắt Thẩm Hàn Thu, Tiêu Vũ lập tức hưng phấn hơn. Đấu với người khác vui vô cùng đấy! Đặc biệt còn có thể đấu thắng, chẳng phải vui hơn sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức ra khỏi thành. Lúc này Quảng Dương quận đang điều tra người qua lại lần nữa, có điều Tiêu Vũ muốn ra ngoài thì rất đơn giản.
Nàng trốn vào một chiếc xe ngựa trống định ra khỏi thành, sau đó tiến vào không gian. Theo chiếc xe ngựa này ra khỏi thành, ai có thể phát hiện sự hiện hữu của nàng?
Sau khi Tiêu Vũ thuận lợi ra khỏi thành thì cưỡi ngựa tới quan đạo. Nàng nhìn quanh quan đạo, lúc chạng vạng tối thì mục tiêu đầu tiên đã xuất hiện.
Đây là đội ngũ hộ tống hạ lễ cho Vũ Văn Thành của Nghiệp Thành quận, nếu dựa theo cách nói trong Thủy Hử truyện thì gọi là sinh nhật cương. Bây giờ nàng cũng làm một chuyện lớn mà Lương Sơn hảo hán mới có thể làm!
Những người này đường xa mà đến nên rất mệt mỏi, dưới sự dẫn dắt của Thống lĩnh, mọi người nghỉ chân tại một dịch trạm.
“Tất cả tỉnh táo một chút cho ta! Đồ trong này chính là thứ tốt nhất mà Nghiệp Thành chúng ta có thể lấy ra rồi! Nếu để mất, chúng ta đều phải rơi đầu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận