Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 528: Tạ Vũ

.



Chương 528: Tạ Vũ
Quỷ Mặt Đen vẽ bản đồ cho Tiêu Vũ: “Công chúa, đây chỉ là kho lương thực nhỏ... Lương thực của hàng chục vạn đại quân không thể cất tại đó.”
“Thỏ khôn có ba hang, trước đây Thịnh Kinh thành mất nhiều đồ đạc, chắc Vũ Văn Phong đã biết cảnh giác rồi.” Quỷ Mặt Đen phân tích.
Tiêu Vũ gật đầu.
Sở Duyên nghĩ rồi nói: “Dù chỉ tìm ra một nơi, nhưng ta cảm thấy Công chúa vẫn nên đi dọn sạch lương thực ở đó trước.”
Tạ Vân Thịnh không đồng ý: “Nhưng như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, Vũ Văn lão cẩu sẽ tăng cường phòng thủ!”
Tiêu Vũ nghe vậy, hai mắt bỗng sáng lên.
“Phải rồi, dù Vũ Văn lão cẩu tăng cường phòng thủ hay dời kho lương thực, chắc chắn sẽ có động tĩnh, có động tĩnh thì không thể giấu kín nữa!” Tiêu Vũ hứng khởi nói.
Quỷ Mặt Đen chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển lương thực, cho dù mất lương thực cũng không ảnh hưởng gì đến hắn ta.
Dù Tiêu Vũ có thể trực tiếp dịch chuyển đến kho, nhưng nàng không dùng chức năng đó, trước đây đã nói chức năng dịch chuyển của nàng không chính xác lắm.
Dịch chuyển đến nơi vắng vẻ thì không sao, nhưng dịch chuyển đến nơi nhiều trọng binh canh giữ, rất có thể dịch chuyển thẳng lên mặt người ta.
Thế thì đó không phải đi lấy lương thực mà là tự chui đầu vào lưới.
Vì vậy Tiêu Vũ quyết định dùng cách ngu xuẩn nhất để lẻn vào.
Có bản đồ thì làm việc dễ dàng hơn nhiều.
Việc dọn đồ này thì Tiêu Vũ không dùng thuộc hạ, một mình nàng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, dọn nhanh chạy nhanh.
Dịch chuyển vào có thể dễ gặp nguy hiểm, nhưng dịch chuyển ra sau khi xong việc thì dễ dàng hơn.
Vì vậy Tiêu Vũ lợi dụng đêm tối, dùng không gian che đậy, đi vào kho lương thực.
Tâm niệm của Tiêu Vũ vừa động, lương thực đã bị dọn sạch, tiếp theo nàng không chút do dự, dịch chuyển ra khỏi đó.
Địa điểm dịch chuyển chính là gần nhà bếp.
Ban đêm không ai đi lại ở chỗ này, mọi người đều đang bận nghỉ ngơi!
Tiêu Vũ dịch chuyển đến bụi cỏ bên nhà xí, khi đầu nàng còn dính cỏ khô bước ra từ đống cỏ thì lại đối diện với một gương mặt lớn.
“Ai ở đó hả!” Trương bà tử trầm giọng nói.
Tiêu Vũ giật mình hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh: “Là ta.”
Trương bà tử nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ: “Sao ngươi ở đó?”
Tiêu Vũ đưa tay kéo quần lên: “Nhà xí hôi quá, ta đi tiểu ở đây.”
Trương bà tử lập tức hết nghi ngờ, nhưng lại nhìn thoáng qua bụi cỏ nơi Tiêu Vũ vừa ngồi xổm.
Thật kinh tởm!
Gần đây bà ta đã lấy cỏ khô ở đó nhóm lửa, hiện tại Tiêu Vũ đi đại tiểu tiện ở đây, sau này bà ta phải tìm chỗ khác cắt cỏ khô thôi.
Nghĩ vậy, Trương bà tử còn tỏ ra ghét bỏ, quạt tay trước mũi, giống như thực sự ngửi thấy mùi khó nói.
Tiêu Vũ giả bộ thắt lại dây quần, rồi bước ra ngoài.
Trương bà tử càng có cảm giác khó tả.
Cô nương Tiêu Bát này tốt xấu gì cũng là một cô nương còn tơ đấy, sao không chú ý hình tượng gì hết vậy?
Về phần lý do Trương bà tử cho rằng Tiêu Vũ là cô nương còn tơ thì rất rõ ràng.
Đó là với nhan sắc xấu xí như Tiêu Vũ, ai lại nhìn trúng chứ?
Phải là người mù mới nhìn trúng thôi!
Tiêu Vũ không biết trong lòng Trương bà tử nghĩ gì, nếu biết thì nhất định sẽ cảm ơn bà ta, thật đúng là nghĩ tốt cho nàng rồi.
Chuyện mất lương thực này tất nhiên không thể giấu được.
Sáng hôm sau, Tiêu Vũ còn chưa dậy, bên ngoài đã ồn ào xôn xao.
Tiêu Vũ nhìn cửa phòng rộng mở, hỏi với ra ngoài: “Sao thế?”
Trương bà tử nói: “Hôm qua doanh trại mất đồ, bây giờ đang điều tra ai ra ngoài một mình tối qua.”
Khi Trương bà tử nói thì nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nghe vậy, rất tùy ý trả lời: “Đi nhà xí cũng không được à? Hơn nữa, không phải ngươi cũng đi một mình sao?”
Trương bà tử nhất thời im lặng.
Tiêu Vũ hành sự tùy theo hoàn cảnh: “Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói chúng ta cùng đi nhà xí là được mà, vốn cũng đi thời gian gần giống nhau...”
Trương bà tử gật đầu: “Cũng có lý, thực tế là như thế, hoàn toàn không phải nói dối.”
Rõ ràng, Trương bà tử cũng sợ dính vào rắc rối.
Thấy bằng chứng ngoại phạm dễ dàng có được, tâm trạng Tiêu Vũ rất tốt, càng thản nhiên hơn.
Lúc này đã có người đến lục soát.
Người dẫn đầu là một nam nhân cao to, khiến người ta có cảm giác không câu nệ lời nói.
Hắn ta đứng đó như một cây tùng xanh thẳng tắp, mỗi cử chỉ đều toát lên chút khí phái quý tộc.
Chỉ là khuôn mặt này... Nhìn như bị ai cạo đi, trắng bệnh đến mức hơi thái quá.
Biểu cảm trên khuôn mặt cũng không được sống động cho lắm, mang lại cho người ta một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận