Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 549: Ngươi Biết Quá Nhiều Rồi

.



Chương 549: Ngươi Biết Quá Nhiều Rồi
“Nếu không, ngươi và ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.” Tiêu Dục tiếp tục nói.
Nam An Vương đồng ý: “Đúng là đạo lý như vậy.”
Tiêu Dục lại hỏi: “Ngươi nói có thể khống chế triều thần, làm sao khống chế? Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao? Bên cạnh ta cũng không có nhiều thuộc hạ cũ!”
Nam An Vương nheo mắt lại: “Ta đương nhiên đã sớm có chuẩn bị.”
Thượng triều vào sáng sớm hôm sau.
Với sự có mặt của cả quan viên văn võ.
Nam An Vương đã sẵn sàng hành động.
Nhưng trước khi ra tay, Nam An Vương đã ra lệnh: “Người đâu, đi tiêu diệt Tiêu Vũ.”
Lúc này, Tiêu Vũ đang tu dưỡng trong địa lao.
Ca ca nói rằng cứ giao mọi chuyện cho hắn lo, hiện tại nàng phải đóng một vai bị nhốt cho tốt.
Nếu ra ngoài đi loanh quanh để người ta thấy được, vai diễn này sẽ thành công cốc.
Ai ngờ, ngay lúc này lại có người đi vào.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Vũ, một người trong đó nói: “Công chúa điện hạ, thật có lỗi với người, sự tồn tại của người là một trở ngại!”
Nói xong, người nọ cầm đao tiến tới.
Đối với Nam An Vương, giết Tiêu Vũ bị nhốt quả thật cũng dễ như giết gà vậy.
Nhưng ông ta lại không biết rằng khi tâm niệm của Tiêu Vũ vừa động, nàng đã biến mất ngay tại chỗ.
Người đến chính là người đã xúi giục Tiêu Dục ngày hôm đó.
Lúc này sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, đột nhiên nói: “Người đâu?”
Làm sao người này có thể biến mất trong hư không như vậy?
Tiêu Vũ dịch chuyển đến phía sau người này, lạnh lùng nói: “Ta ở đây này.”
“Ngươi... đây chắc chắn không phải là bản lĩnh mà người bình thường có thể làm được, rốt cuộc ngươi biết yêu pháp gì?”
Tiêu Vũ nheo mắt lại, cuối cùng nói ra câu nói muôn thuở: “Ngươi biết quá nhiều rồi.”
Trong khi nói chuyện, Tiêu Vũ đã hành động.
Một đòn khóa cổ gọn gàng để giải quyết với tên ngốc trước mặt.
Sau đó Tiêu Vũ mới dùng không gian dịch chuyển đến triều đình, nhưng lúc này nàng không rời khỏi không gian, nàng vẫn nên tận mắt xem thôi.
Nam An Vương đã dẫn theo một đám người đến vây quanh.
Dung Phi nương nương tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt: “Nam An Vương, ngươi có ý gì?”
Nam An Vương nhìn Dung Phi, cười nói: “Giang Cẩm Dung, ngươi thật ngây thơ giống cha ngươi vậy.”
“Bây giờ ta mang theo trọng binh đến đây, ngươi cho rằng ta có ý gì?” Nam An Vương hỏi ngược lại.
Dung Phi trầm giọng nói: “Tiên đế đối xử với ngươi không tệ, năm đó ngươi tranh vị mưu nghịch với Tiên đế, nếu đặt ở các triều đại trước, ngươi sẽ không có một kết cục tốt đẹp. Chính là nhờ Tiên đế cầu xin, ngươi mới có thể giữ được một mạng, nếu không ngươi hoàn toàn không có khả năng đến Ba Thục làm Vương gia nhàn hạ đâu! Sao ngươi có thể báo đáp ơn nghĩa như vậy chứ!”
Nam An Vương híp mắt liếc nhìn Dung Phi, cười lạnh nói: “Báo đáp ơn nghĩa? Để ta đi lưu đày ở Ba Thục chính là ân huệ sao? Còn không bằng năm đó để ta chết trong cung biến còn hơn!”
“Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa bao giờ ngừng suy nghĩ muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!” Nam An Vương tiếp tục nói.
Lúc này Tiêu Dục mới mở miệng: “Hoàng thúc, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Nam An Vương cười lớn nói: “Các ngươi cứ hỏi ta có ý gì, sao không biết dùng đầu óc của mình để ngẫm nghĩ đi!”
“Tiêu Dục, ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ hợp tác với ngươi ư?” Nam An Vương hỏi.
Đúng vậy, Nam An Vương đang nói tới việc hợp tác với Tiêu Dục.
Ông ta cũng chỉ muốn lợi dụng Tiêu Dục thôi.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng, khống chế bọn ta là có thể có được giang sơn này sao?” Dung Phi trầm giọng hỏi.
Nam An Vương hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Nhân ngôn khả úy(*)!” Dung Phi trầm giọng nói.
(*): Chỉ lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ.
Nam An Vương tiếp tục nói: “Vũ Văn Phong còn có thể ngồi vững địa vị ở giang sơn này, ta vốn là hậu duệ hoàng tộc Tiêu thị, có gì phải sợ chứ?”
Nói đến đây, Nam An Vương nhìn Tiêu Dục cười nói: “Rất nhanh thôi, những người khác sẽ biết là huynh muội Tiêu Dục và Tiêu Vũ đang tranh đấu với nhau, lưỡng bại câu thương, ta dũng cảm ra tay, củng cố triều cương…”
Tiêu Vũ lắng nghe những lý do thoái thác của Nam An Vương trong không gian, không thể không bội phục ông ta.
Nam An Vương thực sự rất quyết đoán, hơn nữa kịch bản cũng được biên soạn rất tuyệt vời.
Nếu huynh muội bọn họ thực sự có mâu thuẫn với nhau thì đó chẳng phải chỉ là sơ hở để người khác lợi dụng sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận