Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 175: Căn Cứ Ốc Đảo

.



Chương 175: Căn Cứ Ốc Đảo
“Bất kể có nhìn thấy cái gì hay nghe được chuyện gì ở chỗ ta, đều phải ém chặt trong bụng, nếu truyền ra ngoài, đừng nói không lấy được tiền mà ngay cả cái mạng này các ngươi cũng không mang đi nổi đâu.” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
Tiêu Vũ biết, mình cần phải làm cho những người này hiểu được phép tắc. Trước đó những người này đều phạm tội nên mới bị lưu đày đến đây, đương nhiên có lẽ huynh đệ Tôn gia cũng không phải loại người hung ác cùng cực gì, không thì bọn họ đã không có chút ý tốt đối với nàng như vậy rồi.
Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà còn có thể giữ được một chút tốt đẹp, coi như không tệ. Cho nên Tiêu Vũ sẵn lòng sử dụng hai người đó.
“Các ngươi cứ nghĩ kỹ rồi hãy quyết định xem có muốn làm việc cho ta hay không.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Huynh đệ Tôn gia bàn bạc một chút, nói: “Công chúa đã cho bọn ta nhiều tiền rồi, bọn ta bằng lòng đi theo Công chúa.”
Tóm lại, bọn họ đã chịu đựng những tháng ngày chỉ có thể ăn chuột này đủ rồi.
Tiêu Vũ nói: “Vậy ta hỏi các ngươi một chút, khu vực có hoàn cảnh tốt nhất tại Ninh Nam là nơi này, vậy thì nơi khắc nghiệt nhất là ở đâu?”
Huynh đệ Tôn gia chỉ về phía Tây Nam: “Bên kia, là sa mạc hoang vu mênh mông bát ngát.”
“Nếu có người tiến vào trong đó, hoàn toàn không có cách nào trở ra.” Huynh đệ Tôn gia tiếp tục nói.
“Dẫn ta qua đó.” Tiêu Vũ ra lệnh.
“Hở? Công chúa, bọn ta biết một vị Công chúa cao quý như người phải tới một nơi như vậy thì tâm trạng rất tệ, nhưng người cũng đâu thể đi tìm cái chết như vậy chứ…” Tôn Đại vội vàng khuyên nhủ.
Tiêu Vũ nói: “Ta chỉ qua đó xem thử thôi, ta muốn vào bên trong tìm xem có ốc đảo hay không.”
“Chắc chắn khu vực bên ngoài đã bị người khác thăm dò qua rồi, nhưng bên trong thì có lẽ vẫn chưa có ai.” Tiêu Vũ bổ sung.
“Dù bên trong thật sự có ốc đảo chưa được khám phá ra, Công chúa cũng chưa chắc có thể tìm được mà, như vậy quá nguy hiểm.” Tôn Nhị cũng khuyên nhủ.
Bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một cố chủ nên đều không hy vọng cố chủ của mình sẽ mất mạng nhanh như vậy.
Tiêu Vũ nhíu mày nói: “Dẫn ta qua đó.”
Thấy giọng điệu của Tiêu Vũ trở nên nghiêm túc, bọn họ cũng ý thức được mình không thể khuyên được Tiêu Vũ.
Bởi vậy hai người cũng chỉ có thể dẫn theo Tiêu Vũ đi về hướng đó.
Tốc độ của Đặc Năng Lạp rất nhanh, nhưng sau khi đến một nơi mà trên mặt đất toàn là cát đá, xe ngựa kéo cũng hơi khó đi tiếp.
Tiêu Vũ cảm thấy bọn họ đã đi được một đoạn kha khá rồi, nói: “Hai người các ngươi chờ ở đây, ta sẽ tự vào trong tìm xem.”
Nói xong Tiêu Vũ dỡ ván gỗ xuống sau đó đích thân cưỡi ngựa tiến lên.
Nơi này rất giống với lời miêu tả của hai huynh đệ, có lẽ bên ngoài còn có rải rác phạm nhân lưu đày, nhưng bên trong vùng hoang mạc Tây Nam quả thật có rất ít dấu chân người.
Tiêu Vũ chọn một khu vực toàn là đồi núi, nơi này được che chắn nên có thể chống bão cát. Tiêu Vũ đứng ở chính giữa, suy nghĩ khẽ động, đầu tiên xuất hiện một nguồn suối không ngừng chảy nước. Ngay sau đó, chính là Tiểu Thịnh Kinh đã bị Tiêu Vũ chuyển vào trong không gian lúc trước.
Đất đai màu mỡ, còn có cây cối tươi tốt, vây quanh nguồn suối, tức khắc hình thành một chốn bồng lai tiên cảnh nhỏ ở nơi đây.
Tiêu Vũ lo rằng số cây này không thể sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, lại lấy ít nước linh tuyền trong không gian tưới qua một chút.
Nàng bận rộn xong thì đứng trên một gò đất, nhìn thảm cỏ xanh bên dưới, cảm thấy rất hài lòng.
Đợi người của nàng tới thì sẽ có nơi để nghỉ chân, nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, phải mở rộng thế lực của mình… Nàng cần phải làm ra nhiều đất đai màu mỡ hơn và cả cây cối núi rừng nữa.
Năng lực của nàng hiện giờ chỉ có thể di chuyển thổ nhưỡng và thảm thực vật của Tiểu Thịnh Kinh mà thôi, rộng ngang cỡ trạch viện của một gia đình giàu có. Hy vọng sau này không gian sẽ thăng cấp lên một chút, nếu có thể dời non lấp biển thì càng tiện hơn.
Tiêu Vũ nghĩ vậy, trái tim bắt đầu nóng lên.
Tiêu Vũ cũng biết, suy nghĩ này của mình quá to gan, nhưng là con người thì ai cũng phải có chút mơ mộng mà đúng không?
Cứ tạm thời đặt ra cho bản thân một mục tiêu, à không, mục tiêu là di chuyển được một ngọn núi nhỏ trước đã, còn lại cứ chậm rãi thực hiện thôi.
Tôn Đại và Tôn Nhị đội mặt trời chói chang, đứng ở bên ngoài hoang mạc chờ Tiêu Vũ. Lúc Tiêu Vũ đi ra, hai người đều bị nắng rọi đến choáng váng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận