Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 380: Có Chút Ngoài Ý Muốn

.



Chương 380: Có Chút Ngoài Ý Muốn
Có ngạc nhiên vui mừng không, Chương Ngọc Bạch không biết.
Nhưng quả thật rất ngoài ý muốn.
Chương Ngọc Bạch hoàn toàn không ngờ người xuất hiện ở trước mặt mình lại là Tiêu Vũ!
Chuyện cũ giữa hắn ta và Tiêu Vũ, có thể lội ngược dòng đến khoảng thời gian Chương Ngọc Bạch còn ở Thịnh Kinh.
Tiêu Vũ cũng biết, mình và Chương Ngọc Bạch có thù cũ nên khi đối mặt với Chương Ngọc Bạch nàng không được kiên cường cho lắm, ban nãy nàng vẫn luôn chuẩn bị tâm lý cho Chương Ngọc Bạch.
Thấy Chương Ngọc Bạch không nói lời nào.
Tiêu Vũ thầm than ở trong lòng, sớm muộn gì cũng toang.
Hình như Chương Ngọc Bạch không vượt qua được khúc mắc ở trong lòng rồi!
Nhưng mà không sao hết, thân là một thần điêu đại bịp ưu tú, Tiêu Vũ đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.
Chỉ nghe Tiêu Vũ mở miệng: “Chương Ngọc Bạch, quả thật không dám giấu giếm, lúc ngươi còn ở Thịnh Kinh ta đã thưởng thức tài cán của ngươi rồi.”
Chương Ngọc Bạch vẫn không nói gì.
Nhưng Trình Vận Chi đã lấy lại tinh thần.
Vị ở trước mắt này chính là đầu sỏ gây tội đã hại công tử nhà hắn ta phải đến nơi chim không thèm ỉa này làm Quận thủ - Tiêu Vũ!
Trình Vận Chi không nhịn được nói: “Cách ngươi thưởng thức công tử nhà ta là biếm công tử nhà ta đến Dự Châu ư?”
Quách Bình cũng nói theo: “Nếu nói như vậy, ngươi vẫn là đừng thưởng thức công tử nhà ta thì tốt hơn!”
Tiêu Vũ cũng không tức giận, vẻ mặt bí hiểm: “Các ngươi không hiểu được đâu.”
“Khi đó ta đã biết Vũ Văn lão cẩu muốn tạo phản, nhưng tình hình lúc ấy đã không thể cứu vãn được nữa rồi, ta lo lắng trung thần lương tướng sẽ bị mưu hại, đặc biệt là người ưu tú như Chương Ngọc Bạch, sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn bị Vũ Văn lão cẩu hại chứ?”
“Nhất định là không rồi!” Tiêu Vũ kiên định nói.
Nói xong, trong ánh mắt của Tiêu Vũ tràn ngập vầng sáng trí tuệ: “Cho nên ta đã dùng chút mưu mẹo, biếm hắn đến Dự Châu, lúc ấy ta đã chuẩn bị trước để tới Ninh Nam phát triển.”
“Chỉ đợi ta đến Ninh Nam ra lệnh một tiếng, mời chào người cũ, sau đó cố gắng phát triển, mở rộng thế lực, không bao lâu sau là có thể giành lại được giang sơn!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ quá giỏi lừa gạt người khác.
Những lời này khiến cho Trình Vận Chi kinh ngạc đến ngây người: “Cho nên ngươi cố ý làm như vậy?”
Tiêu Vũ lập tức gật đầu, mặt không đỏ tim không loạn nói: “Đương nhiên!”
Quách Bình không nhịn được nói: “Nghe có vẻ rất có đạo lý.”
Tiêu Vũ kiên định gật đầu: “Chứ sao nữa? Sau khi ta tới Ninh Nam, chuyện đầu tiên muốn làm chính là đi tìm hắn, nhưng ta lại lo lắng cuộc sống ở căn cứ ốc đảo này của ta quá kham khổ, khiến nhân tài như hắn phải chịu khổ cực, cho nên vẫn luôn cố gắng xây dựng, chờ sau khi căn cứ này của ta có chút quy mô, chẳng phải ta đã lập tức tới tìm hắn đó à?”
Trình Vận Chi và Quách Bình đều bị thuyết phục, hai người đồng thời gật đầu: “Công chúa anh minh!”
Nhưng hai thuộc hạ này gật đầu không tính.
Tiêu Vũ còn phải xem thái độ của Chương Ngọc Bạch, vì thế Tiêu Vũ lại hỏi: “Vậy Chương Thái thú thấy thế nào?”
Chương Ngọc Bạch vẫn chưa kịp hồi thần.
Ở trong ấn tượng của hắn ta, Công chúa là một người chỉ biết đến yêu đương, thích Vũ Văn Thành kia đến điên loạn, vì Vũ Văn Thành mà vứt bỏ Ngụy Vương đã từng định ra hôn sự tạm thời không nhắc tới.
Đằng này bất cứ ai chống đối Vũ Văn Thành đều bị biếm quan hết.
Hắn ta chính là một trong số đó.
Cũng là người bị biếm đi xa nhất.
Nhưng vị Công chúa ở trước mặt này, trong ánh mắt giống như có một ngọn lửa vĩnh cửu đang bập bùng, toàn thân đều đang tích cực hướng về phía trước, muốn cố gắng phục quốc.
Chương Ngọc Bạch mở miệng nói: “Nếu ta đã tới đây rồi, Công chúa muốn sắp xếp thế nào cũng được.”
Tiêu Vũ nói: “Ta hy vọng ngươi tiếp tục ở lại Dự Châu cai quản Dự Châu, có ngươi tọa trấn tại Dự Châu, Dự Châu sẽ tương đương với lãnh địa của ta.”
“Đợi ta giương cờ loại bỏ phản tặc, Dự Châu có thể quy thuận đầu tiên!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Thu phục được Quận thủ, chẳng khác nào không cần phải uổng phí một binh một tốt đã có thể thu hồi được một quận.
Chung quy thì Dự quận cũng khác với những nơi khác, trời cao hoàng đế xa.
Triều đình cũng không coi trọng địa phương này, cho nên mọi chuyện ở Dự Châu đều do Quận thủ làm chủ, không có vấn đề gì quá lớn.
Chương Ngọc Bạch nghe xong những lời này của Tiêu Vũ, nhịn không được hỏi: “Vậy nên Công chúa kêu ta tới Ninh Nam lấy thân trả nợ, ý là bảo ta tiếp tục làm Quận thủ cho Công chúa, mà không phải…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận