Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 894: Có Phải Lời Đồn Đều Là Thật Không

.



Chương 894: Có Phải Lời Đồn Đều Là Thật Không
“A Vũ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thủ thân như ngọc vì ngươi!” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ: “Thật sự không cần phải như vậy.”
Phong Hải chủ chỉ vào Ngụy Ngọc Lâm: “Có phải lời đồn đều là thật không?”
“Lời đồn gì?” Tiêu Vũ hơi nghi hoặc một chút.
“Người ở bên ngoài đều nói lúc hai người các ngươi từ trên biển trở lại quần áo không chỉnh tề, quan hệ thân mật.” Phong Hải chủ có chút ấm ức.
Tiêu Vũ muốn giải thích.
Nhưng nàng vừa nghĩ tới việc nếu mình giải thích thì quả thật chính là cho Phong Hải chủ một tia nắng, sau đó Phong Hải chủ sẽ sáng rực.
Tên Phong Hải chủ này... nàng không thể để hắn ta nhìn thấy một tia hi vọng nào được.
Nếu không thì rất đau đầu.
Tiêu Vũ cảm thấy có lẽ kiếp trước Phong Hải chủ không phải lập trình viên gì.
Mà hẳn là một nam sinh viên.
Quả thật chính là tinh lực vô hạn mà!
Lập trình viên có thể có tinh lực như vậy sao?
Không phải đã sớm giống như lão tăng nhập định, tâm lặng như nước ư?
Còn nữa, loại ngu xuẩn một cách đơn thuần thế này, quả thật... rất giống như thứ mà nam sinh viên mới có.
Ở chỗ này Tiêu Vũ cảm thấy cần phải giải thích một chút, ngu xuẩn một cách đơn thuần thật ra là khen một người đơn thuần thẳng thắn.
Không phải ý trên mặt chữ.
Vì vậy Tiêu Vũ hỏi: “Đúng thế thì sao?”
Phong Hải chủ trợn tròn mắt nhìn: “Hắn hành động khiếm nhã với ngươi rồi?”
“Ngụy Thái tử, nhìn ngươi cũng đàng hoàng tử tế, không ngờ rằng ngươi lại là loại người này!” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm im lặng nãy giờ, lúc này còn bị dính đạn lạc.
Lúc này sắc mặt hắn hơi đen.
Tiêu Vũ càng lúng túng hơn.
Bởi vì không phải Ngụy Ngọc Lâm hành động khiếm nhã với nàng, mà là nàng hành động khiếm nhã với Ngụy Ngọc Lâm.
“Phong Hải chủ, tạm thời ngươi đừng kích động, sự việc không phải như ngươi nghĩ đâu.” Tiêu Vũ cảm thấy vẫn nên giải thích một chút.
Nếu không thì sẽ làm hỏng thanh danh của Ngụy Ngọc Lâm, nàng không bồi thường nổi đâu.
Phong Hải chủ nói: “Nhưng ta thấy dáng vẻ các ngươi cũng không giống như tình đầu ý hợp, nếu như không phải hắn hành động khiếm nhã với ngươi, còn có thể là ngươi chủ động hay sao?”
“A Vũ! Ngươi là người thế nào, trong lòng ta rất rõ! Nhất định là có vài người dùng thủ đoạn gì đó!” Phong Hải chủ có chút kích động.
Tiêu Vũ: “...” Xin lỗi, Phong Hải chủ, nàng thật sự có lỗi với sự tin tưởng của Phong Hải chủ, bởi vì nàng, hình như thật sự là người như vậy.
Tiêu Vũ giải thích: “Là ta thấy sắc nảy lòng tham, mưu đồ làm loạn với Ngụy Thái tử.”
Tiêu Vũ nói xong lời này thì nhắm mắt lại.
Nàng thật sự không dám nhìn thẳng vào cuộc đời u ám của mình.
Khóe môi Ngụy Ngọc Lâm mang theo một chút tươi cười: “Có lẽ là dung mạo của Ngụy mỗ quá đẹp, vì vậy mới khiến Công chúa mắc sai lầm.”
Thấy hai người kẻ tung người hứng.
Cả người Phong Hải chủ cũng muốn nổ tung.
Hắn ta muốn uống một ngụm trà hạ hỏa.
Nhưng bất cẩn một cái, tay đã rơi vào trên canh thận heo, miệng vừa hạ xuống, lúc này Phong Hải chủ mới phát hiện mùi vị không đúng.
Tiêu Vũ nói: “Phong Hải chủ, ngươi đừng kích động, từ từ bình tĩnh.”
Vẻ mặt Phong Hải chủ hồn bay phách lạc: “Chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa!”
Phong Hải chủ cũng đang xây dựng tâm lý cho mình đây mà!
Lúc trước vì một chút quan điểm của Tiêu Vũ mà Phong Hải chủ đã từ bỏ tâm tư của mình, nhưng sau đó hắn ta vẫn cảm thấy Tiêu Vũ không phải người như vậy nên mới muốn cố gắng tiếp.
Không ngờ rằng, bây giờ Tiêu Vũ vậy mà thấy sắc nảy lòng tham!
Điều này khiến cho Phong Hải chủ vô cùng tổn thương.
Vẻ mặt ta không nghe ta nhất định không nghe của Phong Hải chủ khiến Tiêu Vũ muốn giải thích cũng không có cơ hội.
Phong Hải chủ nói: “Đạt được thế giới chỉ có một người bị thương*!”
(*Xuất phát từ một bộ anime, dùng để trêu chọc bản thân hoặc người khác gặp xui xẻo.)
Nói xong Phong Hải chủ vậy mà đau lòng cất tiếng hét: “Nhất định hắn rất yêu ngươi... hạ thấp ta...”
Tiêu Vũ nghe thấy thế chỉ cảm thấy có một đàn quạ bay ngang qua đầu mình.
Không nói tới việc ca từ của bài hát này có hợp với hoàn cảnh hay không!
Chỉ nói tên Phong Hải chủ này ngũ âm cũng quá không được đầy đủ rồi nhỉ?
Thật sự xem Đại Ninh triều này không có người hắn ta quen biết, bắt đầu giải phóng bản thân rồi.
Tiêu Vũ hơi bịt lỗ tai: “Đừng hát nữa.”
Phong Hải chủ ấm ức nhìn Tiêu Vũ: “Thất tình còn không được hát sao?”
Tiêu Vũ: “Chưa từng yêu thì thất tình ở đâu ra?”
Lúc trước là nàng sai rồi! Cảm thấy Phong Hải chủ là đồng hương, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng, nàng phải quan tâm cảm xúc của Phong Hải chủ một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận