Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 418: Việc Tu Hành Là Do Mỗi Người

.



Chương 418: Việc Tu Hành Là Do Mỗi Người
Đợi Tiêu Vũ kể xong chuyện đã xảy ra ở Thái tử phủ, nàng chào tạm biệt mấy “huynh đài” còn đang lưu luyến rồi ra khỏi thành.
Tiêu Vũ định đi xem Tiền Xuyên một chút.
Theo lý mà nói thì bây giờ Tiền Xuyên cũng đã trở lại sơn thôn gần Thịnh Kinh rồi. Nàng muốn xem thử chuyện của Tiền Xuyên thế nào rồi.
Tiêu Vũ ở một nơi gọi là Chu gia thôn, người trong lòng của hắn ta Chu Tiểu Phương chính là nữ nhi của lý trưởng.
Tiền Xuyên đã trở về được mấy ngày rồi. Lúc Tiêu Vũ đến, hắn ta đang nói chuyện với Tiểu Phương.
“Tiểu Phương, ngươi đi với ta đi, nhất định ta sẽ cho ngươi trải qua cuộc sống tốt ăn ngon mặc đẹp!” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
Rất hiển nhiên, Tiểu Phương không phải loại cô nương không có kiến thức, lúc này nàng ấy quan tâm nhìn Tiền Xuyên: “Tiền Xuyên, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không?”
“Ngươi làm sai dịch cho tốt thì không làm, đi làm công gì chứ?” Tiểu Phương nghi hoặc hỏi.
Trong lòng Tiền Xuyên có nỗi khổ khó có thể nói ra!
Công chúa căn dặn, ở bên ngoài chỉ có thể nói bọn họ là làm công, không được nhắc tới chức quan. Nếu không thì hắn ta đã nói ra thân phận Huyện lệnh và mật thám, cùng với sứ giả gánh vác sự hưng suy của hoàng tộc Tiêu thị rồi!
Nhiều thân phận như vậy nhưng không thể nói ra cái nào, trong lòng Tiền Xuyên rất đau khổ!
Tiểu Phương nhìn Tiền Xuyên, đau lòng nói: “Ta biết ngươi làm những việc này đều là vì ta, ngươi cứ ở lại trong thôn, ta sẽ đi nói giúp với cha ta, sau này đều nghe theo ngươi!”
Tiền Xuyên vô cùng đau đầu: “Tiểu Phương, ta thật sự không lừa ngươi đâu!”
Tiểu Phương mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước đây, có chuyện gì ngày mai rồi nói tiếp.”
Tiền Xuyên vô cùng chán nản ngồi đó.
Tiêu Vũ thấy Tiền Xuyên như vậy thì đã biết Tiền Xuyên gầy dựng sự nghiệp chưa thành nửa đường đã bị cản trở, không dễ dàng lấy được lòng tin của những người thân thiết giống như Tôn Hữu.
Vì vậy Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, múa bút thành văn, bên trong chỉ ra những điểm còn thiếu sót của Tiền Xuyên, nói cho Tiền Xuyên biết phải làm thế nào. Sau đó Tiêu Vũ gói một viên đá bên trong ném lên người của Tiền Xuyên.
Tiền Xuyên bị đập một cái như vậy thì vô cùng hoảng sợ. Hắn ta nhặt lên xem thử, lập tức trở nên mừng rỡ.
Tiền Xuyên quan sát xung quanh, mờ mịt hỏi: “Ai vậy?”
Không có ai trả lời hắn ta.
Tiền Xuyên tiếp tục nói: “Nhất định là Công chúa điện hạ biết ta gặp khó khăn nên kêu người tới giúp ta rồi!”
Nói xong Tiền Xuyên lập tức quỳ xuống đất một cách thành kính, dập đầu về phía Nam.
Tiêu Vũ vô cùng thỏa mãn.
Tuy rằng Tiền Xuyên lừa gạt không thành công cho lắm, nhưng hắn ta có ngộ tính!
Hơn nữa theo Tiêu Vũ thấy, Tiền Xuyên không lừa Tiểu Phương thành công đơn thuần là vì Tiểu Phương thông minh, có vẻ cũng không giống một người tham lam.
Vì vậy, Tiền Xuyên dựa theo nội dung Tiêu Vũ viết trên thư, lại điều chỉnh suy nghĩ trong đầu một chút.
Trong thư này nói Tiểu Phương sẽ không dễ dàng bị tiền tài cám dỗ, vì vậy Tiền Xuyên đuổi theo phía sau Tiểu Phương kêu: “Tiểu Phương! Nếu ngươi yêu ta thì hãy đi tới đó xem thử với ta, nếu không tốt thì ta trở về với ngươi!”
Tiểu Phương lập tức ngừng bước, nàng ấy quay đầu lại nhìn Tiền Xuyên.
Tiểu Phương thật sự rất thích Tiền Xuyên.
Thấy dáng vẻ Tiền Xuyên đã trúng độc rất nặng, dường như sẽ không dễ dàng từ bỏ, Tiểu Phương khẽ cắn môi nói: “Ta đi với ngươi! Nhưng sau khi ta đi xem, ngươi phải đàng hoàng trở về sống qua ngày với ta!”
Tiền Xuyên vội vàng nói: “Nếu ngươi không thích chỗ đó thì trở về là được!”
Sư phụ dẫn vào cửa, việc tu hành là do mỗi người.
Tiêu Vũ đã chỉ điểm cho Tiền Xuyên một cái, lúc này nàng không định ở lại đây thêm mà là trở lại không gian, tìm một bầu rượu uống hai ngụm, cả người lập tức lâng lâng.
Sau đó, Tiêu Vũ lợi dụng cảm giác mông lung này, bắt đầu ra sức nhớ lại điểm tốt của căn cứ.
Chẳng bao lâu sau, không gian của Tiêu Vũ đã bị dịch chuyển trở về căn cứ!
Nhưng vào lúc này, Tiêu Vũ cảm thấy cả người lảo đảo.
Nàng lại âm thầm thêm một lưu ý khi sử dụng chức năng dịch chuyển của không gian, đó chính là thời gian giữa hai lần dịch chuyển đi và dịch chuyển về không thể quá gần nhau.
Nếu dịch chuyển trong thời gian ngắn sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.
Lần trước lúc bị xuyên trở lại, bởi vì ở giữa cách rất nhiều ngày nên Tiêu Vũ không có cảm giác choáng đầu hoa mắt này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận