Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 495: Cần Gì Yêu Đơn Phương Một Nhành Hoa

.



Chương 495: Cần Gì Yêu Đơn Phương Một Nhành Hoa
Tiêu Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Ngụy Ngọc Lâm, thì phát hiện dáng đi của Ngụy Ngọc Lâm tràn đầy năng lượng. Không hề có vẻ bệnh tật quấn thân. Không biết là do nước linh tuyền của mình có tác dụng, hay là do vốn dĩ Ngụy Ngọc Lâm không hề có bệnh.
Chắc chắn Ngụy Ngọc Lâm rất giỏi ngụy trang, ai có thể ngờ được một con tin lại có thể tích trữ được một mạng lưới tin tức khổng lồ như vậy ở Đại Ninh triều?
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Vũ mặc một bộ đồ đạo sĩ.
Thiết Sơn đi qua nhìn thấy cảnh này thì giật mình: “Công chúa điện hạ, người làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là muốn xuất gia?”
“Người tu hành như các ngươi thì có thể thành thân không?” Thiết Sơn bỗng quan tâm hỏi.
Chắc chắn là hòa thượng không thể thành thân. Nhưng có phải đạo sĩ... có người được thành thân có người không được đúng không?
Cũng không phải Thiết Sơn tò mò, mà là lo lắng cho công tử nhà mình. Bỏ ra bao nhiêu như vậy, đừng để đến cuối thành mò trăng đáy nước, trở về tay không!
Tiêu Vũ cảm thấy con người Thiết Sơn này, đầu óc không được lanh lợi cho lắm. Câu nào hỏi ra cũng mang theo sự ngớ ngẩn. Nhưng vì đã ở cùng đám người như Hắc Phong lâu rồi, lòng khoan dung của Tiêu Vũ vẫn rất lớn. Thế là nàng nhẫn nại giải thích: “Ta là đạo sĩ giả.”
Tiêu Vũ nhìn về một phía, thấy Ngụy Ngọc Lâm đi về bên này.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt phối hoa văn hình mây màu vàng, hình như vừa mới tắm xong, phát quan trên đầu cũng là kiểu lưu hành nhất.
Khỏi phải nói.
Vốn Ngụy Ngọc Lâm đã khôi ngô, nay ăn diện một phen lại càng tuấn tú phi phàm.
Tiêu Vũ nhịn không được mà cảm khái. Nếu để người này ở thế giới kia, nhất định là siêu sao! Ừm, thực ra nàng cũng từng theo đuổi thần tượng. Chuyện này nói ra thì lại dài. Trước Trước kia nàng từng ngụy trang thành người khai quật những người có tiềm chất làm minh tinh, điều tra một minh tinh âm thầm bị hoài nghi phạm tội ở nước ngoài.
Nói nàng là lính đặc chủng, nhưng cũng không phải cả ngày đều vượt nóc băng tường.
Người trước mặt này, đẹp thì có đẹp, nhưng trong lòng Tiêu Vũ không hề gợn sóng. Nàng chính là nữ nhân dốc lòng muốn trở thành quân vương cô độc đấy!
Tiêu Vũ nói: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi thượng triều đấy sao?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu, nhìn Tiêu Vũ.
Sau đó Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Công chúa cảm thấy Ngụy mỗ ăn vận như này so với Thẩm Hàn Thu thì thế nào?”
Tiêu Vũ không ngờ được Ngụy Ngọc Lâm còn hỏi cái này, thật lòng trả lời: “Có chút cuốn huốn.”
“Nhưng mà tại sao ngươi lại muốn so sánh với Thẩm Hàn Thu?” Tiêu Vũ rất nghi ngờ mà hỏi.
Chẳng nhẽ Ngụy Ngọc Lâm cũng giống như Vũ Văn Thành, đều cảm thấy Thẩm Hàn Thu có khí phách nam tử?
Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ cảm thấy cả người đều không ổn.
Nàng hỏi: “Ngươi vẫn còn nhớ Tạ công tử ở căn cứ ốc đảo chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm cau mày: “Nhắc đến hắn ta làm gì?”
Dưới con mắt của Ngụy Ngọc lâm, nay đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn chính là Thẩm Hàn Thu.
Tiêu Vũ không nhịn được mà đánh giá: “Cặn bã!”
“Cái gì?” Ngụy Ngọc Lâm nghi ngờ hỏi.
Tiêu Vũ quyết định im mồm. Đắc tội với nhà đầu tư lớn của mình không phải là việc tốt gì đâu.
Nhưng Tiêu Vũ vẫn nhắc nhở một câu: “Thẩm Hàn Thu không thích nam nhân, hắn ta là một tên nam nhân thẳng như sắt thép, thích nữ tử như ta.”
Ngụy Ngọc Lâm tỉ mỉ ngẫm lại lời này của Tiêu Vũ. Nghe ra được chút ý vị: “Vậy nên Công chúa cảm thấy ai thích nam nhân?”
“Lẽ nào Công chúa điện hạ cho rằng Ngụy mỗ thích nam nhân?” Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm trầm xuống.
Tiêu Vũ nói luôn: “Ta đâu có nói như vậy, thực sự cho dù là như vậy cũng chẳng sao hết, ta hiểu ta tôn trọng hơn nữa còn chúc phúc!”
Ngụy Ngọc Lâm tới gần Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Đúng lúc này, Ngụy Ngọc Lâm cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của Tiêu Vũ một nụ hôn.
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy mi tâm của mình có cảm giác âm ấm.
Sau đó Tiêu Vũ nhảy dựng lên, lùi ra sau mấy bước, rồi hoảng sợ mà nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngụy Ngọc Lâm! Ngươi! Ngươi! Ngươi làm gì đấy?”
Trong đôi mắt lấp lánh của Ngụy Ngọc Lâm tràn đầy cảm giác áp bách, như mưa gió đột nhiên nổi lên, trời đất đè ép mà nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi cảm thấy ta đang làm gì?”
Tiêu Vũ bình tĩnh lại.
Nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Ngụy Ngọc Lâm, lẽ nào bởi vì Thẩm Hàn Thù thích bổn Công chúa nên ngươi ghi hận bổn Công chúa, vậy nên mới cố ý làm như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận