Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 480: Không Phải Không Có Khả Năng Này

.



Chương 480: Không Phải Không Có Khả Năng Này
Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ rời đi, lúc này mới đeo lương khô Tiêu Vũ chuẩn bị lên người, chuẩn bị cùng Tiết Quảng Sơn đi Thương Ngô quận.
Tiêu Cung đuổi theo Tiêu Vũ, không nhịn được nói: “Công chúa, người lợi hại quá, ta thấy Thẩm Thống lĩnh kia cũng rất ôn hòa với người, có phải không bao lâu nữa Thẩm Thống lĩnh cũng sẽ trở thành người nhà của chúng ta không?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không phải không có khả năng này!”
Tiêu Vũ bảo Tiêu Cung tiếp tục đi làm việc. Còn về bản thân nàng đã lợi dụng chức năng dịch chuyển tức thời trở về căn cứ.
Sau khi Tiêu Vũ trở về thì không vội đi ra ngoài mà lấy rất nhiều sầu riêng từ trong không gian ra ngoài. Thứ tốt là phải chia sẻ! Vui vẻ một mình không bằng vui vẻ cùng mọi người!
Suy nghĩ của Tiêu Vũ đối với đồ ăn ngon chính là tuyệt đối không thể ăn một mình, mà mọi người phải tụ tập chia sẻ mới khiến người ta vui vẻ.
Tiêu Vũ nhìn đống sầu riêng trên mặt đất, vô cùng hài lòng. Lúc này nàng mới đẩy cửa đi ra ngoài đã đụng phải Thước Nhi ở đối diện.
“Công chúa! Người đã về rồi!” Thước Nhi vô cùng vui sướng.
Có lẽ là phong thủy của căn cứ này tốt, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đã gầy đi không ít trên đường của Thước Nhi lại trở về, trên khuôn mặt nhỏ như trứng ngỗng tràn đầy nụ cười.
Thước Nhi nhìn thoáng qua trong phòng, lại hỏi: “Đó là thứ gì?”
Tiêu Vũ nói: “Đưa những thứ này đến chỗ Dung Phi đi.”
“Cẩn thận một chút, có gai.” Tiêu Vũ nhắc nhở.
Thước Nhi gọi trợ thủ tới giúp đỡ Tiêu Vũ làm những chuyện này.
Đến khi không còn nhiều lắm, Tiêu Vũ nói: “Đi mời các vị đại nhân có phẩm cấp tới, hôm nay ta mời khách!”
Lúc Tiêu Vũ nói đến Dung Phi, Dung Phi còn đang nghiên cứu Tiêu Vũ mang đến thứ gì. Dù là người có kiến thức rộng rãi như Dung Phi cũng chưa từng thấy qua thứ này: “Ta từng thấy thứ này trên một quyển Dị vật chí, từng thấy ở ngoại bang, hình như là một loại hoa quả?”
Ngọc Tần bịt mũi, có chút chịu không nổi: “Hoa quả nhà ai lại như vậy?”
Cũng đúng lúc, hôm nay Tô Lệ Nương cũng ở đây, Tô Lệ Nương tùy ý cười: “Phải hay không, nếm thử sẽ biết!”
Nói xong Tô Lệ Nương đã tách ra một quả, nhìn thịt quả màu vàng bên trong, cầm lên ăn ngay. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Tô Lệ Nương dũng cảm quá vậy?
Dung Phi thấy Tô Lệ Nương ăn xong không nói lời nào, có chút khẩn trương: “Tô Lệ Nương, ngươi làm sao vậy?”
Ngọc Tần lập tức đến bắt mạch cho Tô Lệ Nương.
Thấy mọi người bắt đầu kích động, Tô Lệ Nương bật cười khanh khách: “Các ngươi căng thẳng cái gì chứ!”
“Giang Cẩm Dung, ta phát hiện ngươi quả nhiên rất quan tâm đến ta!” Tô Lệ Nương kiên định nói.
Dung Phi lạnh giọng: “Ta chỉ sợ ngươi bị độc chết, không cách nào ăn nói với Công chúa mà thôi.”
Ngọc Tần ở bên cạnh nhìn hai vị nương nương đã từng cao quý không thể với tới đấu võ mồm, không nhịn được nở nụ cười. Những ngày tháng này thật tốt đẹp, quả thực không giống như là thật.
Sau khi Tiêu Vũ đi tới, nhìn Tô Lệ Nương hỏi: “Thế nào? Ngon không?”
Tô Lệ Nương gật đầu: “Ngon lắm!”
“Ta chưa bao giờ ăn loại hoa quả nào ngon đến thế, không biết cái này gọi là gì?” Tô Lệ Nương mong đợi hỏi.
Tiêu Vũ đáp: “Sầu riêng.”
“Sao tẩu tẩu của ta không tới?” Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, không nhìn thấy Lý Uyển.
“Thái tử phi đã tới, nhưng mà nàng ấy không thể ngửi được mùi thế này nên đã đi trước.”
Tiêu Vũ cười cười, trong lòng thầm nghĩ cũng đúng, tẩu tử đang mang thai, không ngửi được mùi vị kỳ quái cũng đúng.
Dung Phi đã tách một miếng thịt quả ra nếm thử. Cái loại cảm giác ngọt ngào mềm mại này khiến Dung Phi muốn ngừng mà không được. Trong thoáng chốc, khắp trong Dung Phi điện đều bay đầy mùi sầu riêng.
Lúc này các đại thần khác cũng lục tục tới. Hai cha con Vạn Bá và Vạn Hổ là nhanh nhất.
Vạn Bá có chút ngờ vực: “Ngươi nói Công chúa đang ăn gì vậy? Cái mùi này khó ngửi quá đi.”
Vạn Hổ thấy các nương nương đều ngồi ở đó thưởng thức, cuối cùng nếm thử một miếng. Vừa ăn một miếng, Vạn Hổ có chút kinh ngạc: “Phụ thân, ngài nếm thử đi, không khó ăn!”
Trong các vị đại thần, có hơn phân nửa là thích ăn, còn nửa còn lại là tuyệt đối từ chối mùi sầu riêng.
Ăn sầu riêng xong, Tiêu Vũ nhớ tới đám khỉ trong không gian của mình đã liên tục giúp mình lấy bún ốc từ trên giá hàng xuống, bây giờ trong không gian đã chất đầy rất nhiều bún ốc. Vì vậy nàng đi tìm Sở Duyên, bỏ tất cả vào trong một cái kho hàng trống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận