Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 567: Ngày Tết

.



Chương 567: Ngày Tết
Tiêu Vũ đi tới, cẩn thận quan sát Ngụy Ngọc Lâm một chút.
Không thể không nói, quả thực dáng vẻ của tên này cứ như người trời.
Tóc như gấm để buông lơi bên gối, khiến Tiêu Vũ có chút không khống chế được tay của mình muốn sờ thử.
Tha thứ cho nàng, nhìn thấy con chó đẹp cũng sẽ muốn sờ đầu chó mấy cái mà...
Đương nhiên, suy nghĩ này của Tiêu Vũ chỉ hiện lên trong lòng, cuối cùng nàng vẫn kiềm chế.
Tên này thích nàng, nếu nàng lại không chú ý giới hạn, khiến tên này hiểu lầm thì chẳng phải là làm chậm trễ thanh xuân của người ta một cách vô ích hay sao?
Tiêu Vũ tìm cóc cô độc của mình ra.
Con cóc xanh nhỏ ở trên lòng bàn tay của Tiêu Vũ, kêu cô độc cô độc.
Cô độc cô độc... Tiêu Vũ lại củng cố ý nghĩ kiên quyết không thể động sắc tâm của mình.
“Ngụy Ngọc Lâm, ngươi vẫn chưa chịu dậy ăn cơm à?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm vẫn không nhúc nhích.
Mặt Tiêu Vũ đen lại: “Ngươi đừng tưởng là ta không biết ngươi đang giả vờ ngủ!”
Ngụy Ngọc Lâm nghe nàng nói vậy thì đành phải mở mắt, mờ mịt nhìn Tiêu Vũ: “Sao Công chúa điện hạ lại dậy sớm như vậy?”
Tiêu Vũ chỉ ra bên ngoài: “Sớm hả? Mặt trời đã lên cao rồi!”
“Nếu ngươi đã dậy thì tự quay về Ngụy Vương phủ của ngươi đi, tránh để xuất hiện trước mặt mọi người khiến người khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Hiểu lầm mà Tiêu Vũ nói chủ yếu là lo lắng đám người Tiêu Dục phát hiện trong phòng của nàng giấu một nam nhân nên hiểu lầm. Nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại hiểu là Tiêu Vũ sợ những người khác trong căn cứ hiểu lầm, ví dụ như đám người Sở Duyên.
Tuy rằng thoạt nhìn Sở Duyên cung kính, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Vũ cứ như nhìn thần nữ của hắn ta đã đủ để chứng minh vấn đề rồi!
Tạ Vân Thịnh có thích Tiêu Vũ hay không thì Ngụy Ngọc Lâm không rõ lắm, nhưng nhất định Sở Duyên có tâm tư này.
Ngụy Ngọc Lâm nghĩ vậy thì vẻ mặt có chút ảm đạm.
Dưới tình huống mà Tiêu Vũ không biết rõ, nàng lại làm tổn thương trái tim của một người.
Về phần chính Tiêu Vũ thì sao? Nàng không hề hay biết, lúc này nàng đã phóng khoáng đi ra khỏi căn phòng này.
Ngụy Ngọc Lâm cũng biết bản thân không có tư cách gì đi ngăn cản Tiêu Vũ làm gì, cũng không có biện pháp quyết định thay Tiêu Vũ. Vì vậy hắn đành phải trở lại Thịnh Kinh trước.
Ở Thịnh Kinh hắn vẫn còn có chuyện phải làm đấy.
Chẳng mấy chốc đã đến năm mới. Năm mới tình cảnh mới, đây là năm mới đầu tiên sau khi mất nước, đương nhiên cũng là năm mới đầu tiên sau khi Tiêu Vũ tới Đại Ninh này, càng là năm mới đầu tiên xây dựng căn cứ thành công.
Tiêu Vũ bỏ hết cả tiền vốn định tổ chức thật lớn.
“Chỉ cần là người của căn cứ chúng ta thì Tết năm nay đều sẽ có một bộ quần áo mới, hai cân thịt, năm cân bột mì, một lượng bạc.” Tiêu Vũ quyết định khen thưởng người của cả căn cứ.
Nhìn thì có vẻ đồ không nhiều lắm, nhưng ngẫm lại thì một lượng bạc này cũng đã đủ để một gia đình bình thường chi tiêu hơn nửa năm rồi.
Về phần trái cây rau củ, trên cây xanh hóa đều có, người của căn cứ muốn thì có thể ăn.
Đối với mọi người mà nói, có lẽ đây là một năm giàu có nhất mà đời này trải qua rồi.
Không chỉ chia đồ, Tiêu Vũ còn cho tất cả mọi người mấy ngày nghỉ.
Đương nhiên, nên cho heo ăn thì vẫn phải cho heo ăn. Dù sao heo cũng không thể bị đói được.
Mọi người trong căn cứ ăn Tết một cách náo nhiệt.
Về phần Tiêu Vũ và đám nương nương cũng không rảnh rỗi. Ngay cả Tiêu Dục cũng vậy, bọn họ xem như người một nhà nên định tập trung lại một chỗ để ăn mừng năm mới.
Tuy rằng trong không gian của Tiêu Vũ có tích trữ rất nhiều đồ ăn lấy từ Ngự thiện phòng lúc trước, nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy những thứ kia đã để lâu rồi, cho dù chất lượng không thay đổi thì cũng không ngon bằng món ăn mới ra khỏi nồi. Vì vậy cơm tất niên năm nay nàng muốn mọi người làm chung với nhau.
Các nương nương ngoại trừ Lý Uyển còn đang ở cữ thì đều rửa tay nấu canh.
Về phần Tiêu Dục và Tiêu Nguyên Cảnh thì giúp đỡ nhóm lửa và làm một ít việc nặng.
Giờ phút này đối với mọi người mà nói đã không còn thân phận cao thấp phân biệt giàu nghèo. Theo lời Tiêu Vũ nói, bọn họ chính là người một nhà! Chúng ta là đốn củi mệt mỏi*!
(*Đốn củi mệt mỏi [fámùléi], phát âm không chuẩn của từ family, xuất phát từ câu nói của Đặng Siêu trong chương trình Running Brothers.)
Tuy rằng mọi người không rõ người một nhà có liên quan gì tới đốn củi mệt mỏi nhưng vẫn kiên định ghi tạc trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận