Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 501: Gà Trống Đẻ Trứng

.



Chương 501: Gà Trống Đẻ Trứng
“Gà mái gáy lúc rạng đông, từ xưa đến nay đều không phải điềm lành. Còn về gà trống đẻ trứng... càng là đại họa của việc nghịch chuyển càn khôn!” Chân Pháp đạo trưởng nói tiếp.
Gà mái gáy lúc rạng đông, rồi đến gà trống đẻ trứng.
Lời này khiến Vũ Văn Phong vô cùng đồng cảm. Ông ta có thể khẳng định một điều chính là, khi Vũ Văn Thành sinh ra là một nhi tử. Mà bao nhiêu năm nay, nữ nhân bên cạnh Vũ Văn Thành không hề ít. Thế nên, chắc chắn không thể là nữ giả nam. Nay cơ thể thay đổi như vậy, Chân Pháp đạo trưởng hình dung chuẩn xác, không phải là gà trống đẻ trứng đó sao?
“Tiêu Vũ kia cho dù là sao chổi, thì cũng là gây họa cho tiền triều. Nay đế tinh suy yếu, đương nhiên là bởi Công chúa bổn triều.” Chân Pháp đạo trưởng thấy Vũ Văn Phong không hề có ý tức giận, thì nói tiếp.
Vũ Văn Phong híp mắt: “Trẫm biết rồi.”
“Ngoài ra, còn một chuyện nữa.” Chân Pháp đạo trưởng như đang do dự.
“Nói.” Vũ Văn Phong không kiên nhẫn nói.
Ông ta rất không thích người khác thừa nước đục thả câu.
Chân Pháp đạo trưởng vội nói: “Thần quan sát thiên tượng buổi đêm, đế tinh của bệ hạ suy yếu, nhưng tinh tượng của Văn gia, lại có tướng thành đế...”
Sắc mặt của Vũ Văn Phong bỗng trở nên khó coi. Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ, dị tương khi đó nói về Đại Văn Hưng, Văn Đạo Vương.
Vốn muốn xử lý Văn gia từ sớm. Nhưng vì hoàng vị chưa ổn, Vũ Văn Phong cũng không tiện xé mặt với Văn gia. Nay lại có được Văn Thanh Lan, Vũ Văn Phong cảm thấy chuyện đó đã qua rồi, nhưng nay Chân Pháp đạo trưởng nói như vậy, Vũ Văn Phong lập tức nảy sinh lòng cảnh giác.
Chân Pháp đạo trưởng lại nói: “Bệ hạ, thần là thần tử của bệ hạ, đương nhiên sẽ nghĩ cho ngài, mong bệ hạ sớm ngày giải quyết hai chuyện này.”
Chân Pháp đạo trưởng nghĩ kĩ rồi. Chỉ giết chết Văn Thanh Lan, nhất định là ông ta không làm được. Nhưng nếu như bê hạ giết cả nhà Văn gia, vậy thì ông ta có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Những điều ngươi nói đều là thật?” Vũ Văn Phong hỏi.
Chân Pháp đạo trưởng vội nói: “Đêm nay, mong bệ hạ cùng đến đến Quan tinh đài trong cung một chuyến, cùng ta xem dị tượng trên trời.”
Lần này Vũ Văn Phong không hề do dự đồng ý ngay.
Nếu Tiêu Vũ đã đồng ý nội ứng ngoại hợp với Chân Pháp đạo trưởng. Nên đã sớm đến Quan tinh đài để chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này Tiêu Vũ làm một cái giá, trên giá là những bóng đèn nhỏ, công tắc của bóng đèn được Tiêu Vũ nối với máy bay không người lái. Chỉ cần Tiêu Vũ dùng hình thức vô tuyến điện trong tay khiển máy bay không người lái, vậy thì có thể điều chỉnh được độ sáng của bóng đèn rồi.
Quan tinh đài.
Vũ Văn Phong đứng rất cao, dừng mắt ở bầu trời đêm rộng lớn.
Đêm nay không trăng, chỉ có vài ánh sao.
Đang là mùa đông, có gió thổi qua.
Vũ Văn Phong có một cảm giác ở nơi cao thường cô đơn.
Chân Pháp đạo trưởng đang căng thẳng nhìn bầu trời, tiên cô nói rồi, trời sao đêm nay sẽ xuất hiện dị tượng...
Phải đợi bao giờ mới xuất hiện?
Ngay khi Chân Pháp đạo trưởng đang nghĩ những điều này, trong không trung bỗng nhiên chậm rãi sáng lên thứ gì đó.
Lập lòe lập lòe, màu sắc đa dạng.
Tiêu Vũ đứng ở chỗ tối nhìn bảng điều khiển máy bay không người lái trong tay, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Ngôi sao nào có nhiều màu sắc như vậy? Ai ngờ những bóng đèn nhỏ này còn có những màu ẩn? Lúc nàng thử bóng thì chỉ có màu trắng thôi mà! Sau khi phóng lên không trung, không biết là chạm vào công tắc ở đâu, tự nhiên biến thành nhiều màu rồi.
Bảy sắc cầu vồng như Mary Sue.
Đúng là như trẻ con chơi đồ hàng.
Nhưng... tuy rằng điều này đối với Tiêu Vũ rất trẻ con, mà đối với Vũ Văn Phong mà nói lại chính là thần tích con người khó mà hiểu được.
Sau khi bóng đèn nhỏ sáng lên, giống như một chữ.
Vũ Văn Phong nhìn chăm chú, chỉ thấy một chữ “Văn”. Chữ “Văn” dần tản ra trong không trung. Từ từ biến mất trong tầm nhìn rộng rãi của Vũ Văn Phong.
Nếu như Vũ Văn Phong từng xem , thì sẽ hiểu được, đây là vũ trụ đang phát sáng vì ông ta.
Đương nhiên, phát sáng này của Tiêu Vũ có hơi cẩu thả. Nhưng qua mắt một người cổ đại chưa từng nhìn thấy thần tích là đủ dùng rồi.
“Bệ hạ, ngài xem, chữ Văn này, là tượng trưng cho ngài, hay là tượng trưng cho một Văn khác...”
“Về việc tinh tượng này chỉ ai, vậy phải xem ý của bệ hạ ngài rồi!”
“Thiên hạ này có hai ngôi sao đế vương, hiển nhiên núi sông sẽ dao động, hơn nữa bởi vì vị Công chúa tai tinh kia, thiên hạ sẽ không bao giờ được yên bình.” Chân Pháp đạo trưởng há mồm nói ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận