Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 317: Tên Trộm Này Đã Đến Thái Thú Phủ Chưa

.



Chương 317: Tên Trộm Này Đã Đến Thái Thú Phủ Chưa
“Công chúa đừng nên vì chuyện này mà hao tổn tinh thần nữa.” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ híp mắt: “Tên trộm này cả gan làm loạn, không bao lâu còn có thể phạm tội!”
“Khoan đã, tên trộm này đã đến Thái thú phủ chưa?” Tiêu Vũ hỏi.
“Chưa.” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ híp mắt.
Tên trộm này làm việc kiêu ngạo như vậy, không bao lâu sẽ tới Thái thú phủ tìm cảm giác tồn tại nhỉ?
Tiêu Vũ lắp đặt camera trong phủ khố của Thái thú phủ.
Nàng muốn cho người này biết cái gì gọi là sức mạnh của khoa học kỹ thuật!
Không chỉ Thái thú phủ mà Tiêu Vũ còn tới phủ khố của mấy nhà gần đó một lần, mục đích không phải là để trộm đồ.
Tạ Quảng nói nhà giàu ở Nam Dương đều thích làm việc thiện thường xuyên, cho dù không thích làm việc thiện thì cũng sẽ không hà khắc với dân chúng. Dưới tình huống như vậy, Tiêu Vũ cũng không thể động vào những người này được.
Tiêu Vũ lắp đặt camera lỗ kim xong thì bắt đầu đợi. Nàng phải biết rõ về người này một chút.
Tối hôm sau lại có một gia đình mất trộm.
Tiêu Vũ âm thầm tới đó một lần lấy camera về, nàng rút thẻ nhớ ra nhét vào trong máy tính bảng, bắt đầu quan sát hình ảnh bên trong.
Chỉ là đáng tiếc, vì không có mạng nên những hình ảnh này không thể truyền về theo thời gian thực, nếu không thì nàng có thể chặn người ở bên trong luôn.
Chỉ thấy một người lặng lẽ tiến vào phủ khố của Triệu gia.
Người nọ cầm một cái túi bằng vải đen, bắt đầu nhét đồ vào trong túi. Cái túi kia cứ như động không đáy, chứa rất nhiều thứ cũng không thấy căng lên.
Bởi vì có không gian, hơn nữa trong tay Tiêu Vũ còn giữ thần khí như kim đăng nên mặc dù Tiêu Vũ có chút kinh ngạc về việc cái túi của người này có thể chứa được nhiều đồ như vậy, nhưng cũng không quá khiếp sợ.
Thảo nào người này có thể dọn sạch phủ khố của người khác.
Đợi lúc người này sắp dọn hết mọi thứ, đấu lạp trên mặt người này hơi tản ra một chút, camera đã ghi lại được nửa gương mặt.
Tiêu Vũ vốn tưởng rằng đây là một người già, thế nhưng vừa nhìn lại phát hiện người này là một người trẻ hơn hai mươi.
Biết rõ gương mặt thì dễ giải quyết rồi.
Tiêu Vũ tìm một cái máy chụp ảnh lấy liền in ảnh chụp ra, sau đó đưa cho Tạ Quảng.
“Vẽ bộ dạng của người này ra, người này chính là kẻ trộm!” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Trong số thuộc hạ của Tạ Quảng đương nhiên có người am hiểu vẽ tranh. Mặt trái và mặt phải của một người giống nhau, vì vậy chẳng mấy chốc đã vẽ ra dáng vẻ của người nọ.
Chỉ nhìn gương mặt, người này quả thật khiến người ta có một loại cảm giác anh tuấn tiêu sái. Nhưng Tiêu Vũ lại hận người này tới nghiến răng ken két, chỉ muốn bắt được đồ giả mạo này.
Đúng vậy, mặc dù Tiêu Vũ cảm thấy có hứng thú với cái túi bằng vải đen của người kia, thế nhưng nàng không có suy nghĩ chiếm làm của mình.
Nàng đã có đủ nhiều rồi, có thêm đồ nữa thì có tác dụng gì?
Nhưng... chuyện người này giả mạo nàng thì không thể nhịn được! Hơn nữa rõ ràng cái túi bằng vải đen của người kia còn kém hơn kim đăng và không gian của nàng một bậc!
Lúc trong trong Kim Nguyệt lâu, âm thanh đàn sáo liên tục không dứt.
Sở Duyên dẫn một nhóm người xuất hiện ở Kim Nguyệt lâu.
Rõ ràng quản sự của Kim Nguyệt lâu có quen biết với Sở Duyên: “Sở Thống lĩnh, ngươi đã trở về rồi à!”
Sở Duyên nhẹ gật đầu: “Ra ngoài đi công vụ một lần, không bao lâu sau vẫn phải đi nữa.”
“Không biết Sở Thống lĩnh tới Kim Nguyệt lâu của bọn ta làm gì?” Quản sự không nhịn được hỏi.
Sở Duyên lấy bức tranh bên trong ra: “Có từng thấy người này không?”
Quản sự nhẹ gật đầu: “Thấy rồi, ở trong phòng của Khinh Yên cô nương.”
“Đưa bọn ta lên đó.” Sở Duyên tiếp tục nói.
“Việc này... không ổn lắm thì phải?”
Sở Duyên lạnh giọng nói: “Quan phủ làm việc, ngươi không cần mạng nữa hả?”
Quản sự vội vàng nói: “Ta đưa các ngươi qua đó.”
Lúc này Tiêu Vũ ở ngay sau lưng Sở Duyên. Nàng muốn tận mắt chứng kiến thời khắc kích động lòng người này.
Tiêu Vũ đã cho người mai phục ngoài cửa sổ, nếu người này xuống dưới thì cũng là chui đầu vào lưới!
Tóm lại, lần này nàng tuyệt đối không thể để cho người này chạy thoát.
Cốc cốc cốc.
Tiêu Vũ tiến lên gõ cửa.
“Ai đó?” Bên trong truyền tới giọng nói của một nữ tử.
Quản sự mở miệng bảo: “Khinh Yên, bên dưới có một vị khách quý muốn gặp ngươi.”
“Không gặp, ta đang có khách quý rồi!” Khinh Yên rất kiêu căng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận