Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 519: Tổng Thống Đại Nhân

.



Chương 519: Tổng Thống Đại Nhân
“Nếu huynh trưởng của ngươi còn sống, chắc chắn cũng sẽ ủng hộ quyết định của ta!” Lý Uyển quả quyết nói.
Lý Uyển suy nghĩ rất rõ ràng, nếu không có Tiêu Vũ, chỉ dựa vào hai mẫu tử, không nói tới việc tập hợp thế lực một phương như thế này, ngay cả sống sót cũng là một vấn đề.
Bây giờ A Vũ đã xây dựng căn cứ này trở nên hưng thịnh, họ cũng có thể chấn chỉnh vị trí của mình.
Dung Phi tiếp tục nói: “Trong lịch sử cũng từng có Nữ hoàng, Công chúa điện hạ hãy nghe theo mọi người đi!”
Tiêu Vũ nói: “Thôi, cái gì mà Nữ hoàng chứ, ta không muốn làm, hay là ta cho các ngươi tôn ta làm Tổng thống?”
Tiêu Vũ vẫn hy vọng sau này cũng sẽ là một Công chúa nhàn hạ, cũng không muốn thật sự làm đại đế gì cả.
Nghe tên thôi đã cảm thấy trọng trách trên vai nặng nề rồi, hơn nữa cũng sẽ tách khỏi quần chúng, kéo dài khoảng cách với mọi người!
Dung Phi nghi ngờ hỏi: “Tổng thống là gì?”
“Chính là đứng đầu tất cả các thống lĩnh, việc gì cũng có thể tìm ta!” Tiêu Vũ nói tiếp.
“Vậy thì làm theo lời Công chúa.” Mọi người đều nhượng bộ nhau.
“Vậy Tiêu Tiên Nhi xúc phạm ngươi, hãy lưu đày nàng ta đến Nguyệt Tuyền trấn đi, một là có thể giám sát ngay dưới mí mắt mình, hai là cũng để Tiêu Tiên Nhi nếm chút khổ cực, hơn nữa nơi lưu đày cũng không xa, chắc Nam An Vương sẽ không có ý kiến gì đâu.” Dung Phi phân tích.
Ngày hôm sau.
Khi các thần tử tới, họ thấy Tiêu Vũ đã mặc bộ y phục vàng rực rỡ, đây là một bộ cung trang thêu chim phượng lộng lẫy, cũng chính là bộ trang phục mà Lý Uyển đã thêu từng đường kim mũi chỉ.
Không nói tới việc xinh đẹp hay mất bao nhiêu công sức, chỉ riêng tấm lòng này đã nàng đã rất cảm động rồi.
Điều này cho thấy, từ lúc ban đầu Lý Uyển đã hy vọng nàng làm người lãnh đạo.
Trong căn cứ này, người duy nhất có tư cách và thực lực tranh giành vị trí tối cao với Tiêu Vũ chỉ có mẫu tử Lý Uyển.
Hành động của Lý Uyển chính là nói với mọi người rằng, mẫu tử nàng ấy thực lòng công nhận Tiêu Vũ.
Các thần tử phân thành văn võ, đứng hai bên dưới Tiêu Vũ.
“Công chúa nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cứu Tiêu thị thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, sau này trên triều đình, Công chúa chính là Tổng thống của chúng thần!” Bùi Kiêm kiên định nói.
“Thám kiến Tổng thống!”
Mọi người hành lễ.
Tiêu Vũ có phần không được tự nhiên.
Chiếc ngai vàng này hơi cứng đó!
Nhưng bây giờ để tăng khả năng kiểm soát căn cứ, Tiêu Vũ buộc phải ngồi vào vị trí này.
Chỉ như vậy mới khiến những kẻ có lòng phản nghịch phải kiềm chế tâm tư.
Tiếp đó Tiêu Tiên Nhi bị đưa tới.
Vừa bước vào, Tiêu Tiên Nhi đã thấy Tiêu Vũ ngồi trên vị trí cao nhất, trước giờ Tiêu Vũ chưa bao giờ mặc trang phục trang trọng như thế trước mặt mọi người, điều này khiến Tiêu Tiên Nhi sững người trong phút chốc.
Tiêu Vũ làm thế này là muốn làm phận gà mái gáy sáng à?
Tiêu Vũ lạnh lùng nói: “Tiêu Tiên Nhi liên tục đụng chạm với bổn cung, người đâu, lưu đày Tiêu Tiên Nhi đến Ninh Nam! Dĩ quan hậu hiệu(*)!”
(*): Đưa ra hình phạt nhẹ hơn cho tội phạm và sau đó xem xét hành vi của anh ta trong tương lai
Tiêu Vũ vẫn quen gọi mình là bổn cung.
Dù sao thì căn cứ của Tiêu Vũ do Tiêu Vũ quyết định, Tiêu Vũ chỉ cần làm bộ ra oai là đủ rồi.
Tiêu Tiên Nhi sững người: “Tiêu Vũ, ý ngươi là sao?”
“Láo xược! Ngươi dám gọi tên húy của Tổng thống hả!”
“Tiêu Vũ muốn xưng đế sao? Nếu không phải vì Tiêu Vũ thì Tiêu thị đâu đến nỗi mất nước?”
Tiêu Tiên Nhi cất tiếng chất vấn.
Tiêu Vũ vốn sợ Tiêu Tiên Nhi sẽ kiềm chế trước mặt mọi người, thấy Tiêu Tiên Nhi vẫn hung hăng càn quấy như xưa, Tiêu Vũ lại cảm thấy yên tâm.
Như vậy thì đỡ cho có người nói nàng cố ý khắt khe với Tiêu Tiên Nhi, để cho mọi người thấy rõ Tiêu Tiên Nhi tự làm tự chịu.
Tiêu Vũ nói: “Tiêu Tiên Nhi ồn ào nay trên triều, tội nặng thêm một bậc, trước tiên nhốt ở Ninh Nam ba năm đi.”
Thời gian ba năm đối với mọi người không dài cũng không ngắn, nhưng đối với Tiêu Tiên Nhi, chắc chắn là sống một ngày bằng một năm.
Tiêu Vũ nghĩ rồi, không quá ba năm là nàng sẽ có thể phục quốc, lúc đó sẽ đuổi Tiêu Tiên Nhi về vùng Ba Thục.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Tiêu Tiên Nhi muốn chống cự nhưng đã không thể chống cự nổi.
Nam An Vương cáo ốm không dự triều, rất nhanh có người bẩm báo tin tức cho Nam An Vương.
Nam An Vương nghe tin thì cau mày: “Tiên Nhi thật sự hỗn xược, đến lúc dạy cho nó một bài học rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận