Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 65: Thần Phục

.



Chương 65: Thần Phục
“Phát sốt rồi.”
Liễu Sơn mím môi. Hắn ta cũng biết là phát sốt, nhưng không có thuốc, chỉ đành ngồi chờ chết. Nghĩ vậy trong ánh mắt của Liễu Sơn bắn ra hận ý nồng đậm. Hắn ta vốn là một thợ săn, đã bái một vị ẩn sĩ làm thầy, học được công phu quyền cước, dựa vào bản lĩnh của mình trổ hết tài năng trong võ thí, lúc này mới có chức quan Giáo đầu.
Chỉ là đáng tiếc, những kẻ có thân phận có bối cảnh kia vốn dĩ xem thường hắn ta, vì vậy mới làm nhục cả nhà bọn họ như vậy!
Thiên địa bất nhân! Hắn ta không phục!
Lúc này Tiêu Vũ đã lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đút cho tiểu cô nương.
“Ngươi làm gì đấy?” Liễu Sơn kích động.
Tiêu Vũ lườm Liễu Sơn: “Đây là linh đan bảo vệ tính mạng phụ hoàng để lại cho ta, chỉ có một viên như vậy, ta trăm cay nghìn đắng mới giấu không bị phát hiện được.”
“Bây giờ lợi cho nàng ấy.” Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng.
Liễu Sơn có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Vũ. Lúc trước hắn ta nghe đồn Công chúa hung hăng ngang ngược, Hoàng đế tàn bạo bất nhân, thậm chí chuyện hắn ta gặp phải cũng cảm thấy là lỗi Tiêu thị. Nhưng bây giờ vừa thấy vậy, hình như vị Công chúa này có chút không giống với suy nghĩ của hắn ta.
“Được rồi, ngươi cho nàng ấy nằm lên xe ba gác này của bọn ta đi.” Tiêu Vũ thản nhiên nói.
Liễu Sơn trầm giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Tiêu Vũ vẻ mặt kiêu căng: “Không cần cảm ơn, chỉ cần ngươi không hận ta là được.”
Dù sao Liễu Sơn bị trị tội lúc phụ hoàng nàng còn đang cai trị giang sơn, hận triều đình hận Công chúa cũng là bình thường. Tuy rằng Công chúa này không tham gia triều chính, nhưng nếu Công chúa đã hưởng thụ quyền lực và phú quý của một Công chúa thì bị người ta hận cũng là bình thường. Tiêu Vũ nhìn thông, chỉ là có chút đau buồn trong lòng. Lúc nàng đến đây đã là Công chúa vong quốc rồi, quyền lực và phú quý không có, chỉ có thù hận của người khác với hoàng tộc Tiêu thị.
Đường không dễ đi lắm, rất nhiều người mắc mưa đều ngã bệnh. Có điều Tiêu Vũ không tốt bụng như vậy. Mặc dù thuốc hạ sốt của nàng nhiều, nhưng cũng sẽ không tốt tới mức ai ai cũng giúp.
Thuốc hạ sốt này cũng là ở gần quầy thu ngân của siêu thị dưới tầng hầm. Bên trong không chỉ có thuốc hạ sốt mà còn có rất nhiều loại thuốc khác. Tiêu Vũ dần dần ý thức được trung tâm thương mại tổng hợp có ích cỡ nào đối với nàng.
Mặc dù thường ngày hai vị nương nương có tranh đấu, nhưng lúc này hai người nhìn thấy tiểu cô nương đáng thương này đều động lòng trắc ẩn, cùng nhau chăm sóc.
Tiêu Vũ phát hiện tuy rằng tính cách của hai vị nương nương này có sự khác biệt rất lớn, nhưng trên phương diện làm người vẫn có điểm giống nhau, chính là thiện lương. Điều này rất hiếm có trong hậu cung phi tần.
Buổi trưa, cuối cùng mọi người đã tới dịch trạm.
Lúc này rốt cuộc tiểu cô nương cũng chậm rãi mở mắt ra: “Cha... ta đang ở đâu vậy? Sao lại thấy được tỷ tỷ xinh đẹp như vậy?”
Dung Phi thoáng cái nở nụ cười: “Tỉnh rồi à!”
Liễu Sơn vội vàng ghé lại. Lúc trước hắn ta luôn ở phía sau xe đẩy. Trời vừa mới mưa, bánh xe rơi vào trong nước bùn là chuyện thường xảy ra, Quỷ Mặt Đen ở phía trước đánh xe, đụng phải chỗ khó đi thì Liễu Sơn sẽ xuống.
Liễu Sơn đưa tay sờ đầu nữ hài, lập tức vui mừng: “Nha Nhi, ngươi tỉnh rồi! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi làm cha lo gần chết!”
Một đại hán râu quai nón cao to một mét tám, lúc này cũng không nhịn được rơi lệ.
Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Sơn lùi về sau hai bước, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiêu Vũ: “Công chúa! Đa tạ ơn cứu mạng của người!”
“Người cứu nữ nhi của ta chẳng khác nào cứu mạng hai cha con bọn ta, nếu người không chê, tiện mệnh của ta mặc cho Công chúa người sai khiến!” Liễu Sơn nói xong thì dập đầu với Tiêu Vũ.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Vũ bị người khác quỳ lạy sau khi trở thành Công chúa, nàng ho nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, đứng lên đi.”
“Nếu ngươi muốn phục vụ ta thì ta sẽ giữ ngươi lại bên cạnh, có điều chúng ta nói chuyện xấu trước, con người ta căm ghét nhất là phản bội.”
“Nếu ngươi trung thành và tận tâm, sau này chưa chắc không thể lên như diều gặp gió. Nhưng nếu ngươi có lòng riêng thì đừng trách ta thanh lý môn hộ.” Vẻ mặt Tiêu Vũ trở nên nghiêm túc.
Trong nháy mắt đó, trong mắt mày Tiêu Vũ mang theo vài phần vắng lặng, trên người có tôn quý và uy nghiêm trời sinh mà chỉ nữ đế mới có.
Liễu Sơn đáp: “Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng nhận hết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận