Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 554: Quỷ Mặt Đen Tâm Lý

.



Chương 554: Quỷ Mặt Đen Tâm Lý
Hắc Phong còn muốn nói vài câu gì đó thì đã bị người khác kéo đi.
“Này, ngươi kéo ta làm gì?” Hắc Phong vô cùng khó hiểu.
Người tới là Quỷ Mặt Đen, Quỷ Mặt Đen nói: “Trong phòng Công chúa có người, ngươi hỏi nhiều làm gì?”
“Ý ngươi là sao?” Hắc Phong nghi hoặc.
“Ý của ta là, tuổi của Công chúa cũng không còn nhỏ nữa, cho dù bên cạnh có mấy người hầu hạ cũng là chuyện bình thường.” Quỷ Mặt Đen nói một cách nghiêm túc.
Thật sự mọi chuyện hắn ta đều nghĩ cho Tiêu Vũ.
Trong suy nghĩ to gan này, ngoại trừ Tiêu Vũ đã từng tưởng tượng ba nghìn trai lơ cũng chỉ có Quỷ Mặt Đen là suy nghĩ cho Tiêu Vũ.
Hắc Phong lập tức bừng tỉnh: “Ơ, ý của ngươi là... người trong phòng Công chúa là nam nhân hả?”
“Câm miệng.” Quỷ Mặt Đen có chút không chịu nổi cái giọng oang oang của Hắc Phong.
Nhưng lời vừa rồi của Hắc Phong vẫn truyền ra ngoài.
Về phía bên này, Ngụy Ngọc Lâm ở chỗ của Tiêu Vũ nửa canh giờ.
Sau khi uống một bình trà, Tiêu Vũ đã buồn ngủ tới mức mắt mở không lên: “Này, Ngụy Ngọc Lâm, ngươi không trở về nghỉ ngơi sao?”
“Ngày mai nếu để người khác phát hiện ngươi ở đây thì không dễ giải thích ngươi đến đây lúc nào cho lắm.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm suy nghĩ một chút rồi bảo: “Được, vậy lần sau ngươi tới gặp ta.”
Tiêu Vũ chỉ muốn nhanh chóng nhét Ngụy Ngọc Lâm trở về, vì vậy nàng nói: “Được được được.”
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ tiếp tục bảo: “Được được được.”
Tóm lại lừa người về trước đã, nếu không ngày mai để huynh trưởng nhìn thấy mình và Ngụy Ngọc Lâm qua lại thân thiết như vậy cũng không dễ giải thích.
Tiêu Vũ không biết tại sao mình phải che giấu Ngụy Ngọc Lâm, nhưng chẳng hiểu vì sao nàng lại có một loại cảm giác chuyện này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Tiêu Vũ kéo cái túi đen to ra: “Như vậy, mời Ngụy Vương điện hạ nhé?”
Ngụy Ngọc Lâm đi vào, cuộn người lại.
Tiêu Vũ lập tức bịt miệng túi, rất sợ có cảm giác Ngụy Ngọc Lâm lại xuất hiện.
Người trong túi đột nhiên biến mất. Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng suy nghĩ một chút, không phải là mình bất nhân bất nghĩa quá rồi sao?
Vì vậy Tiêu Vũ lấy ra một cây bút từ trong không gian viết lên giấy: “Về rồi chứ?”
“Đa tạ Công chúa thấp thỏm nhớ mong, đã trở về.” Ngụy Ngọc Lâm trả lời thư.
Tiêu Vũ yên lặng cất sầu riêng ăn còn dư lại, đêm nay trước khi đi ngủ cũng không thể ăn quá nhiều sầu riêng, béo phì.
Nàng cũng phát hiện từ khi mình trồng sầu riêng thành công thì đã béo lên không ít. Nàng vẫn phải quản lý vóc dáng mới được!
Nói tới Tiêu Dục, ngoại trừ giúp đỡ Tiêu Vũ quản lý những việc lặt vặt trong căn cứ, quan trọng hơn chính là quan tâm phu nhân và hài tử của mình.
Đến lúc ăn cơm hắn ta phát hiện Đại nhi tử của mình vậy mà đang ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm.
Tiêu Dục không nhịn được nói: “Nguyên Cảnh, vì sao ngươi không lên bàn ăn cơm? Trước kia có người bắt nạt ngươi sao?”
Theo suy nghĩ của Tiêu Dục thì chính là trên đường chạy trốn, Tiêu Nguyên Cảnh phải chịu khổ, bị bắt nạt nên nuôi thành thói quen ngồi chồm hổm ăn cơm.
Ai ngờ Tiêu Nguyên Cảnh rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Không có ai bắt nạt ta hết! Là cô cô nói cho ta biết ăn cơm như vậy thì có thể hấp thụ linh khí trời đất, dễ luyện thành võ công tuyệt thế hơn!”
Gân xanh trên trên trán Tiêu Dục hơi giật giật.
Ai có thể nói cho hắn ta biết sao muội muội của hắn ta lại thành ra dáng vẻ như vậy không. Lừa gạt khắp nơi thì thôi, cả chất tử nhà mình cũng không nhịn được mà lừa gạt.
Lý Uyển vừa cười vừa nói: “Kìa điện hạ, A Vũ khá tốt với nhi tử của chúng ta, có thứ gì tốt cũng nhớ tới nó đấy.”
“Hơn nữa bọn nó cũng chơi rất vui.” Lý Uyển tiếp tục nói.
Tiêu Dục nhìn Tiêu Nguyên Cảnh ngồi xổm dưới đất ăn cơm, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm thật sự có thể hấp thu linh khí sao?”
“Có thể hấp thu linh khí không thì ta không biết, nhưng ta cảm thấy ngồi chồm hổm dưới đất có thể ăn nhiều hơn!” Cuối cùng Tiêu Nguyên Cảnh tổng kết ra kinh nghiệm.
Hai người Tiêu Dục và Lý Uyển nhìn nhau, không nhịn được nở nụ cười.
Ai biết cười một hồi thì Lý Uyển kêu lên: “Điện... điện hạ, ôi, ta đau bụng.”
“Sắp sinh rồi sao?” Tiêu Dục rất sốt ruột.
Tiêu Nguyên Cảnh lập tức đặt chén cơm của mình xuống đất, nhanh chóng chạy ra ngoài, định đi báo tin cho cô cô của mình.
Sau khi Tiêu Vũ hay tin thì lập tức chạy tới.
Lúc này Lý Uyển đã đi vào phòng trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận