Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 233: Không Giống Người Tốt

.



Chương 233: Không Giống Người Tốt
Tay của Hắc Phong đã sờ vào lưng quần của mình, nơi này đang giấu một cây dao phay. Nếu những người đó dám làm gì Công chúa, hắn ta sẽ vung mạnh dao phay ra bảo vệ Công chúa rời đi.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Vị sai gia này, tại sao ngươi lại ngăn cản bọn ta? Ta chỉ tới đây thăm người thân mà thôi.”
“Thăm người thân? Thăm người thân mà ngươi lại dẫn theo một đám… trông có vẻ không dễ trêu chọc, tướng mạo như sơn phỉ thế à? Theo ta thấy, các ngươi chính là lũ sơn phỉ ở gần đây, chuẩn bị vào thành cướp bóc có đúng không?” Sai dịch kia hừ lạnh một tiếng.
Hắc Phong nghe được lời này thì cảm thấy không hài lòng, lập tức hét lên: “Ngươi xem thường ai đấy hả! Ai là sơn phỉ!”
Quả thật hắn ta từng làm sơn phỉ, nhưng hiện giờ hắn ta chính là hộ vệ của Công chúa, chẳng lẽ chuyện đã từng làm sơn phỉ lại viết rõ ở trên mặt như vậy à?
Sai dịch liếc mắt nhìn Hắc Phong một cái: “Không phải nói ngươi, mặt mũi ngốc nghếch khờ khạo, ta đang bảo hắn ta, nhìn trông không giống người tốt!”
Ánh mắt của sai dịch rơi lên người Quỷ Mặt Đen.
Hắc Phong lập tức hết nói nổi, Quỷ Mặt Đen cũng không biết phải nói gì mới tốt. Tiểu Lâm Tử ho nhẹ một tiếng, nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi thấy ta thế nào? Ngươi thấy ta có giống người tốt không?”
Tuy rằng Tiểu Lâm Tử là nam tử, nhưng không biết vì sao hành động lời nói lại có hơi giống nữ.
Nghe hắn ta nói như vậy, sai dịch đáp: “Vị huynh đệ này có vẻ phúc hậu và vô hại.”
Giọng nói Tiêu Vũ nhu nhược: “Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, từ Thương Ngô tới đây thăm người thân, nhưng vì biết trên đường núi ở gần đây có sơn phỉ hoành hành, cho nên sợ hãi, vì thế mới thuê một người áp tiêu trong tiêu cục.”
“Bọn họ đều là người mà ta thuê, không phải người xấu.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Mong quan gia hãy châm chước một chút, đợi ta tới nhà của cô mẫu rồi, ta sẽ sai người cho người đuổi bọn họ đi.” Tiêu Vũ nói, sau đó lấy hai miếng vàng lá đưa qua.
Sai dịch kia thấy ngón tay Tiêu Vũ trắng nõn, quả thật trông giống như tiểu thư được nuông chiều lại còn rất hào phóng nữa, đúng là không giống như sơn phỉ, vì thế hắn ta nói: “Tiền thì ta không thu.”
“Các ngươi vào đi.” Sai dịch tiếp tục nói.
Tiêu Vũ rất ngoài ý muốn: “Không thu tiền?”
Sai dịch gật đầu: “Thái thú bọn ta từng nói, nếu ai nhận hối lộ thì sẽ xử lý theo quân pháp.”
Tiêu Vũ nghe thế, ấn tượng đối với vị Thái thú này tốt hơn một chút. Nàng cảm thấy, chỉ dựa vào chuyện này thì vị Thái thú hoàn toàn có thể giữ được chức vị.
“Không phải ta cố ý làm khó các ngươi, mà là Dự quận bọn ta rất nhỏ, thủ quân cũng ít, không so sánh được với Thương Ngô ở bên cạnh.”
“Gần đây có một ít sơn phỉ định vào thành cướp bóc, năm ngoái xảy ra nạn trộm cướp đều phải mượn binh từ Thương Ngô ở cách vách, chỉ là không biết lần này bị làm sao, có nói gì thì Thái thú Thương Ngô cũng không chịu cho mượn binh.” Kia sai dịch nói đến đó thì bắt đầu uất hận.
“Bọn ta cần phải đề phòng, nếu để lũ sơn phỉ vào được trong thành, các bá tánh sẽ gặp tai ương!” Sai dịch tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nói: “Yên tâm đi, bọn ta là người tốt! Thật sự là người tốt!”
Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Hắc Phong cũng nói: “Không sai, cô nương nhà bọn ta chính là người cực kỳ tốt!”
Liễu Sơn cũng ở đây, đối với Liễu Sơn mà nói, Tiêu Vũ cũng là một người rất tốt.
Về phần Quỷ Mặt Đen… lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, quyết định không phát biểu.
Tiêu Vũ dẫn theo đoàn người vào thành, nếu nàng đi một mình thì có thể tìm một nơi không người để vào trong không gian nghỉ tạm. Nhưng vì mang theo vài người lận, chắc chắn phải tìm một địa phương để nghỉ chân.
Tiêu Vũ dẫn mấy người kia tìm được khách điếm hẻo lánh, bước vào trong.
Hắc Phong lập tức gân cổ lên hô: “Chưởng quầy!”
Bởi vì nơi nhét dao phay không quá tiện nên hơi cộm eo, Hắc Phong thuận tay rút dao phay ra đặt lên trên bàn.
Chưởng quầy thấy một màn như vậy thì giật mình thon thót, lập tức nói: “Các vị… Các vị tới thu phí bảo vệ sao? Cửa hàng bọn ta bé, không chịu nổi giày vò.”
“Chỗ tiền này… chỗ tiền này là cho các vị gia mua rượu uống.” Chưởng quầy nói rồi run rẩy đặt xuống một thỏi bạc.
Tiêu Vũ tức khắc cạn lời.
Nàng đột nhiên phát hiện mình dẫn theo mấy đại hán ra ngoài như vậy, hình như không phải một quyết định sáng suốt.
Đi đến đâu cũng khiến người ta cảm thấy không giống người tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận