Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 91: Sự Thay Đổi Của Không Gian

.



Chương 91: Sự Thay Đổi Của Không Gian
Trời mưa rất thích hợp để ngủ. Tiêu Vũ chạy thẳng tới cửa hàng bán đồ nội thất ở lầu bốn, chọn một cái giường thoải mái, lấy một cái chăn mới, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi. Ngủ một giấc dậy, Tiêu Vũ đứng dậy ra ngoài.
Mưa đã tạnh, toàn bộ không gian đều thoang thoảng mùi hương bùn xuân tươi mát sau cơn mưa. Tiêu Vũ đưa mắt nhìn cỏ xanh trước mắt, chỉ thấy đồng cỏ kia lại cao hơn một chút, trừ điều đó ra, bên trên còn có thêm mấy bông bồ công anh nhỏ màu vàng sáng.
Đây chính là một loại rau dại thơm ngon, hơn nữa còn có thể giải nhiệt. Tiêu Vũ tìm trên mặt cỏ, đào một ít, chuẩn bị lát nữa lúc ăn cơm thì ăn sống.
Nàng gặp được thời cơ thì suy nghĩ cũng linh hoạt, lại tìm một ít hạt giống rau trong siêu thị, tạo chỗ gieo xuống.
Trong không gian của nàng có nhiều mì gạo lương thực, nhưng rau củ tươi mới lại không có nhiều. Nếu như trong không gian này có đất, có thể trồng ra rau củ hoa quả, vậy thì thoải mái rồi.
Thật ra lúc trước Tiêu Vũ đã từng thí nghiệm, đáp án dĩ nhiên là không thể. Trong không gian chỉ có thể mọc loại cỏ xanh trước đây nàng đã thấy, hình như cuối cùng cũng không mọc cao được.
Nhưng bây giờ Tiêu Vũ cảm thấy có lẽ tình hình đã khác, dù sao trong không gian xuất hiện rất nhiều thay đổi, nhìn thì không lớn nhưng lại rất kỳ diệu.
Trong không gian, Tiêu Vũ có thể sử dụng tinh thần lực, nhưng sử dụng tinh thần lực quá nhiều sẽ có di chứng nhức đầu. Bình thường chuyện nhỏ thì Tiêu Vũ sẽ đích thân làm.
Sau khi nàng trồng rau củ xong thì đi tới chỗ máng nước bằng đá bên cạnh linh tuyền, rửa bùn đất trên tay.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Vũ đã thấy bên ngoài không gian đã là buổi tối, người đi đường đều rất vội vã, tất cả mọi người đều muốn tìm được chỗ nghỉ ngơi trước khi trời tối hẳn.
Dù sao đi đường buổi đêm rất nguy hiểm, không ít đạo tặc thích cướp bóc người qua đường vào lúc chạng vạng tối.
Tiêu Vũ cũng rất thích buổi tối. Ban ngày tốc độ của ngựa quá nhanh, trái lại sẽ khiến người khác chú ý. Cũng giống như lúc tất cả mọi người lái một chiếc xe cũ kỹ, có người lái một chiếc siêu xe phóng ngang qua như tên bắn, thế chẳng phải là muôn người nhìn chằm chằm vào sao?
Giờ Tý, hai bên một con đường hẹp khúc khuỷu có mấy người đang canh giữ.
Một người trong đó đã buồn ngủ tới mức không mở mắt ra nổi: “Đương gia, đã tới lúc này rồi, sẽ không có ai đến đâu, hay là chúng ta về nghỉ ngơi trước đi...”
Đương gia của Hắc Phong trại vô cùng bất mãn, vả vào miệng người mới nói ra câu vừa rồi một cái thật đau.
“Bốp!”
Sau một tiếng thanh thúy, đương gia hỏi tiếp: “Còn buồn ngủ không?”
“Không... không buồn ngủ!” Tiểu Lâm Tử vội vàng nói.
“Có người tới! Có người tới!” Tiểu Lâm Tử trở nên hưng phấn.
Bọn chúng đã đặt bẫy ở đây, chỉ còn chờ đội ngũ người qua đường bị ngáng chân. Ai ngờ lúc một người một ngựa kia đi đến trước mặt đã ngừng lại. Thế này là bị phát hiện rồi sao?
Đại đương gia của Hắc Phong trại lập tức ra lệnh: “Các huynh đệ, lên cho ta!”
Khỏi cần phải nói, chỉ con ngựa này thôi cũng đáng giá rất nhiều bạc.
Tiêu Vũ không ngờ rằng mình vậy mà đụng phải cướp của. Con ngựa cào móng trước, sau đó nhún người nhảy lên, phi thẳng qua đầu những người này. Đám người Hắc Phong trại còn chưa kịp phản ứng thì người tới đã đột ngột xông ra, tốc độ nhanh đến mức khiến bọn họ trợn tròn mắt nhìn.
“Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì! Trở về trên núi gặm rau dại!” Đại đương gia rất phẫn nộ.
“Đại... Đại đương gia...” Tiểu Lâm Tử trơ mắt nhìn một làn sương mù màu trắng phun tới.
Đại đương gia còn chưa phát hiện điều khác thường: “Ồn ào cái gì?”
“Quỷ! Có quỷ!” Tiểu Lâm Tử run rẩy muốn chạy, nhưng không biết sao hai chân như dây thừng vặn lại, chân trái vướng vào chân phải.
Không bao lâu sau, sương trắng đã bao phủ đám người Hắc Phong trại.
Trong sương mù trắng có người âm thầm ra tay. Chờ lúc đám người Hắc Phong trại kịp phản ứng thì đã bị trói hai tay treo ngược trên cây rồi.
Tiêu Vũ đứng đằng xa nhìn những người kia ở trên cây gào khóc thảm thiết, thỏa mãn tột cùng. Nàng cất bình chữa cháy, lấy một chút nước suối rửa tay, lại tháo khẩu trang xuống.
Ai biết sử dụng bình chữa cháy trong thời gian dài có độc hay không? Nàng phải bảo vệ bản thân cẩn thận. Về phần những đạo tặc kia à? Đó là trừng phạt đúng tội.
Lần này Tiêu Vũ thật sự lên ngựa vội vã rời khỏi. Đây không phải lần đầu tiên nàng đến Thanh Nguyên, lần trước đeo xiềng xích, lần này hơi ngụy trang cho bản thân một chút, trà trộn vào trong đám người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận