Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 304: Nấm Độc Có Thể Nhìn Thấy Người Nhỏ

.



Chương 304: Nấm Độc Có Thể Nhìn Thấy Người Nhỏ
Về phần Tiêu Vũ thì sao? Tiêu Vũ ngàn dặm xa xôi tới cứu người, lại không cảm nhận được sự vui mừng của Ngọc Tần.
Vì vậy đương nhiên trong lòng nàng sẽ không được tự nhiên rồi. Nhưng bây giờ lúc hai người nhắc đến Vũ Văn lão cẩu... vô hình chung đã kéo gần khoảng cách giữa hai người. Đặc biệt là Tiêu Vũ cảm thấy rất có hứng thú với nấm độc.
Trong không gian của nàng không có nhiều thuốc độc, nếu không thì sao nàng có thể để cả nhà Vũ Văn kiêu ngạo chứ?
Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói loại thuốc có thể điều tiết hoóc-môn khiến nam nhân biến thành nữ nhân kia, chỉ cần lần lượt hạ cho người Vũ Văn gia, đảm bảo từ trên xuống dưới Vũ Văn gia đời thứ ba một hạt gạo cũng không thu hoạch được, hoàn toàn tuyệt hậu thì tốt biết bao nhiêu?
Nấm độc này... dùng như thuốc độc, hình như là một ý tưởng rất tốt.
Bởi vì Tiêu Vũ hỏi tới chuyện nấm độc nên Ngọc Tần cũng nói nhiều hơn.
“Chỗ bọn ta còn có một loại nấm, nếu không nấu chín thì khi ăn sẽ nhìn thấy người nhỏ đang nhảy múa.” Ngọc Tần nói tới chuyện này thì không nhịn được cười rộ lên.
“Còn có một lần ta ăn nhầm nấm, cảm thấy mình như đang bơi, cứ bơi cứ bơi...”
Tiêu Vũ nghe nàng ấy nói thế thì cũng cười theo: “Đó là xuất hiện ảo giác.”
Kiếp trước Tiêu Vũ cũng đã được nghe nói tới loại nấm này, không ngờ rằng ở Đại Ninh triều cũng có loại nấm này!
Tiêu Vũ đưa tay bưng canh nấm Ngọc Tần đưa tới lên uống, quả nhiên hương vị cực kỳ ngon.
“Ngon quá.” Tiêu Vũ đưa ra đánh giá.
Ánh mắt của Ngọc Tần hơi phát sáng: “Có thật không?”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Thật.”
Ngọc Tần nói: “Vậy sau này ta sẽ thường xuyên làm cho Công chúa ăn.”
Tiêu Vũ cười cười. Nàng phát hiện con người Ngọc Tần chỉ là hơi khó gần một chút, đợi đến khi thân quen thì hình như cũng không khó ở chung như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, mấy nương nương này ở trong cung cho dù không được sủng ái thì cũng là người vô cùng cao quý, tính cách khó chịu một chút cũng là chuyện bình thường.
Giống như Dung Phi và Tô Lệ Nương, theo lý mà nói thì hai người cũng là sự tồn tại khó có thể thân thiết, chỉ có điều lúc trước hai vị này phải tranh giành tình cảm nên đều muốn lấy lòng nàng, vì vậy với quen thuộc với nàng hơn một chút.
Còn giống như Ngọc Tần, hình như không có dục vọng gì với việc tranh giành tình cảm này, đối với mọi người đều là lạnh như băng.
Tiêu Vũ nói: “Vậy thì đa tạ.”
“Tin rằng Dung Phi và Tô Lệ Nương cũng sẽ thích ăn canh nấm ngươi làm.” Tiêu Vũ thuận miệng nói.
Ngọc Tần nghe Tiêu Vũ nói vậy thì có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi đang nói... Dung Phi và Lệ Phi nương nương sao?”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Đương nhiên.”
“Bọn họ, đều còn sống?” Ngọc Tần rất kinh ngạc mừng rỡ.
Tiêu Vũ nghe nàng ấy hỏi vậy thì nở nụ cười: “Đương nhiên, lần này ta tới cứu ngươi, bọn họ cũng rất ủng hộ.”
Trong ánh mắt của Ngọc Tần đã có chút chờ mong: “Hi vọng có thể sớm ngày nhìn thấy bọn họ.”
Tiêu Vũ cũng muốn nhanh chóng lên đường, thế nhưng hiện tại... nàng vẫn còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Tiêu Vũ nhìn xung quanh, cuối cùng lựa chọn Tiểu Lâm Tử thoạt nhìn hơi ẻo lả một chút: “Tiểu Lâm Tử, lát nữa ngươi vào thành với ta được không?”
Tiểu Lâm Tử vô cùng mừng rỡ: “Đương nhiên là được!”
“Về phần các ngươi, đều ở đây bảo vệ Ngọc Tần nương nương, chờ ta trở về là được.” Tiêu Vũ căn dặn.
Trước khi vào thành, nàng lại tìm cơ hội tiến vào không gian một lần, tìm kiếm trong đống đồ thượng vàng hạ cám một chút. Vậy mà lại để Tiêu Vũ tìm ra được hai bộ quần áo của đạo sĩ thật.
Cũng không biết là nhà quan viên nào thờ phụng cái này nên cố ý làm sẵn quần áo.
Có điều việc này không quan trọng, quan trọng là Tiêu Vũ và Tiểu Lâm Tử đều mặc quần áo vào, đóng giả làm dáng vẻ của đạo sĩ. Sau đó Tiêu Vũ lại cầm một cái la bàn trong tay.
Cái la bàn này là một món đồ chơi điện tử chứ không phải la bàn thật. Ấn nút bên dưới, chỉ chỗ nào cũng được. Thứ này quả thật chính là thần khí.
Tiêu Vũ mang theo Tiểu Lâm Tử, hai người đến thẳng cửa thành, nhận bố cáo treo thưởng dán ở cửa thành.
Đây là bố cáo muốn tìm thiên sư bắt quỷ. Về phần tại sao Lưu Canh phải làm như vậy thì Tiêu Vũ lại không rõ lắm. Có lẽ là đêm qua bị dọa phát sợ nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy.
Có điều trên thế giới này vốn không có quỷ, Tiêu Vũ cũng không sợ bị bắt. Chẳng những nàng không sợ bị bắt mà còn muốn đi nước cờ hiểm, lại lừa gạt thêm lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận