Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 819: Vấn Đề Bối Phận

.



Chương 819: Vấn Đề Bối Phận
Tô Lệ Nương tỏ ra vô cùng hứng thú, nhìn đến mấy lần.
Lúc này Võ Vương có cảm giác lòng như lửa đốt.
Khó khăn lắm mới tiễn được Trân Châu đi.
Võ Vương lập tức kéo lấy Ngụy Ngọc Lâm: “Ngọc Lâm, ta thật sự hâm mộ ngươi.” Võ Vương nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm khó hiểu nhìn về phía Võ Vương: “Huynh trưởng hâm mộ ta cái gì?”
“Ta thấy Tiêu Công chúa kia vô cùng để ý đến ngươi, lập tức từ chối trai lơ, hơn nữa cũng không cầm cuốn sách Trân Châu đưa tới.” Võ Vương tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ngươi nói A Vũ để ý ta?”
“Không phải vậy sao?” Võ Vương hỏi ngược lại.
“Chẳng qua là trong chuyện này cũng có một chỗ hơi khó xử...” Võ Vương tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm không nhịn được nhìn về phía Võ Vương, hỏi hắn ta: “Khó xử chỗ nào?”
“Chẳng phải sau này bối phận của chúng ta sẽ bị chênh lệch sao?” Võ Vương tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Có phải ca ca ngốc này của hắn đã nghĩ xa xôi quá rồi không?
Tiêu Vũ thấy Tô Lệ Nương vẫn còn đang xem cuốn sách kia, có chút ngạc nhiên hỏi: “Hay đến thế sao?”
Tô Lệ Nương mím môi cười nói: “Trân Châu cô nương này quả là một người thần kì ly kinh phản đạo.”
Tuy rằng nàng ấy không làm được đến mức này nhưng nàng ấy vẫn tôn trọng nó.
Tiêu Vũ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, người như Trân Châu, cho dù xuất hiện ở triều đại nào cũng muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Chẳng qua là mỗi người có một cách sống riêng, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, vậy chẳng có gì đáng trách.
Chỉ trong vòng vài ngày.
Toàn bộ Đan thành thật sự đã trở về tay Quý Hòa Công chúa và nhi tử của bà ấy.
Lúc cử hành nghi thức kế vị, Tiêu Vũ, Ngụy Ngọc Lâm và những người khác được mời đến tham dự với tư cách là khách quý.
Tiêu Vũ cũng không phải là người keo kiệt.
Trước đây, khi giang sơn vẫn còn là của Ô Chuy, nàng còn muốn trộm toàn bộ nồi sắt của Đan thành này, thậm chí không để sót một mảnh đất nào.
Thế nhưng bây giờ là người mình, trái lại Tiêu Vũ còn muốn tặng lễ vật thật hào phóng.
Về phần muốn tặng lễ vật gì? Tiêu Vũ tìm ngay trong không gian của mình.
Chắc chắn nàng phải để lại đây một ít hạt giống lương thực.
Ngoài ra, cây ăn quả và những cây giống tương tự thế cũng phải để lại một phần.
Lợn giống béo cũng phải để lại đây.
Về phần vàng bạc châu báu? Không phải Tiêu Vũ keo kiệt mà nguyên nhân chủ yếu là do trước đó Tiêu Vũ đã đưa cả cho Tiêu Dục, lúc trước Đại Ninh rơi vào tình thế sắp sụp đổ, muốn khôi phục lại Đại Ninh, không biết Tiêu Vũ đã đập bao nhiêu tiền vào để bịt cái lỗ thủng đó.
Số tiền này có thể nói là được tiêu một cách âm thầm, lặng lẽ.
Thế nhưng sự thịnh vượng của Đại Ninh hiện tại chắc chắn có công lao của Tiêu Vũ.
Không cho được vàng bạc châu báu nhưng dược liệu quý hiếm, Tiêu Vũ vô cùng thoải mái để lại đây một phần.
Tiêu Vũ dùng người của Ngụy Ngọc Lâm giúp mình vận chuyển những thứ này vào trong hoàng thành.
Thế nên lúc mới bắt đầu đại điển kế vị.
Ai ai cũng nghe thấy lễ quan nọ phụ xướng: “Tiêu Công chúa Đại Ninh, tặng mười nghìn thạch* lương thực giống, tặng một nghìn con lợn giống, gà vịt giống, chim giống, trứng giống các loại, mỗi thứ mười nghìn...” (*1 thạch ~ 100 lít.)
Tất cả những thứ này đều có thể ấp được.
Tuy rằng số lượng không nhiều, thế nhưng những ai từng làm nông nghiệp đều biết, lợn giống tốt, còn có gà vịt giống, chim giống, trứng giống tốt quý giá đến mức nào. Những thứ này có thể thay đổi toàn bộ nền nông nghiệp của Tây Cương.
Đợi đến khi lễ quan đọc xong đủ mọi loại lễ vật dê bò.
Tiêu Vũ tự mình xách một chiếc giỏ trúc đi vào.
Trên giỏ trúc vẫn dính chút đất, Tiêu Vũ đặt giỏ trúc xuống.
Các đại thần Tây Cương lập tức nhìn sang, chỉ thấy ở trong đó toàn là nhân sân to như củ cải, một giỏ đầy ắp.
Tiêu Vũ nói: “Còn một ít dược thảo, chưa được kiểm kê, đến lúc đó ngươi có thể tự đi xem.”
Nói xong Tiêu Vũ đặt nhân sâm xuống.
“Chúc mừng biểu huynh đăng cơ trở thành tân Tây Cương Vương, ta có chút lễ mọn, mong ngươi nhận lấy.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Các thần tử Tây Cương nghe vậy không biết phải nói gì cho phải.
Thế này mà còn gọi là lễ mọn?
Xem ra quốc lực của Đại Ninh... cũng không trống rỗng như thiên hạ đồn.
Hơn nữa nhìn Thái tử và Võ Vương Ngụy quốc kia xem, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương, cứ xem mức độ nhiệt tình ấy là biết, Đại Ninh vẫn được chán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận