Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 681: Bắt Hòa Thượng Làm Bữa Tối

.



Chương 681: Bắt Hòa Thượng Làm Bữa Tối
Thiết Sơn cũng gật đầu tán thành: “Đúng là có hơi ngốc! Ta chưa từng thấy ai ngốc như vậy, thảo nào những kẻ này làm sơn tặc, dựa vào chỉ số thông minh này thì có thể làm được việc gì chứ?”
Hắc Phong từng làm sơn tặc lập tức cảm thấy mình bị trọng thương.
Có điều nghĩ lại.
Mình không giống với những người này.
Mình rất là thông minh, bởi vì mình thông minh nên Công chúa mới khen ngợi mình! Vì vậy mình mới có thể đi theo bên cạnh Công chúa!
Lúc này nếu Hắc Phong biết lúc trước Tiêu Vũ cảm thấy hắn ta ngu ngốc, có thể tin tưởng nên mới giữ hắn ta ở bên cạnh thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Lúc này tên Râu Quai Nón kia đã ý thức được, mỹ nhân xinh đẹp kia không chỉ mù mà còn là một cái bình hoa không có suy nghĩ gì, quyền lên tiếng thật sự nằm ở Tiêu Vũ.
Thế nên lúc này gã ta lôi kéo làm quen Tiêu Vũ.
“Các ngươi là người ở đâu?”
Quả thật bọn chúng là sơn tặc, nhưng đối với loại người bằng lòng đầu hàng còn có thái độ tốt như Tiêu Vũ, bọn chúng cũng không cần phải hung dữ!
Tiêu Vũ nói: “Bọn ta là người Ngụy đô.”
“Chẳng phải vừa rồi ngươi hỏi trong hai tiểu bạch kiểm kia ai là tân lang sao? Thật ra ai cũng không phải, cô nương nhà ta xinh đẹp, đã bị Vương địa chủ của Hải quận coi trọng. Vương địa chủ này có một đệ đệ làm thái giám trong cung.”
“Vương địa chủ đã bảy mươi tám rồi, nhưng bọn ta không đắc tội nổi! Bây giờ bị các ngươi cướp lên núi cũng hợp ý bọn ta...” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tên Râu Quai Nón kia nghe thấy lời này thì xùy một tiếng: “Mỹ nhân đừng sợ, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế có tới cũng phải chết ở Bàn sơn lĩnh này của bọn ta!”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, cái tên này đúng là biết mạnh miệng.
Có điều nàng thích dáng vẻ vịt chết còn mạnh miệng của những kẻ này.
“Lạc đại ca...” Tiêu Vũ gọi.
Sau khi Râu Quai Nón nghe thấy thì hơi nghi hoặc một chút: “Ngươi gọi ta là gì?”
Tiêu Vũ hoàn hồn, lập tức nói: “Ý của ta là, đại ca lợi hại, xưng hô với ngươi thế nào đây?”
Râu Quai Nón nói: “Ta họ Trương, tên là Trương Hồ Tử*.”
(*Hồ tử nghĩa là râu.)
Đây chính là biệt hiệu của gã ta trên đường.
Tiêu Vũ nói: “Thật không dám giấu giếm, ta còn biết xem tướng một chút, vừa nhìn đã biết ngươi chính là người đại phú đại quý rồi!”
Râu Quai Nón vô cùng khiếp sợ: “Có thật không?”
Tiêu Vũ nói: “Thật! Ta còn tính ra được ngươi sắp có một khoản tiền rồi!”
“Ồ, tiền của ngươi ở đâu đây?” Tiêu Vũ bấm ngón tay tính thử.
Thấy vẻ mặt của Tiêu Vũ nghiêm túc, Râu Quai Nón rất vui mừng. Khoan nói tới việc còn chưa thấy được tiền này, nhưng được người ta khen vẫn rất không tệ.
“Tiểu cô nương, sau này cô nương nhà ngươi gả cho trại chủ, ngươi hãy ở bên cạnh ta đi!” Râu Quai Nón nói.
Thật sự không phải là do háo sắc.
Chủ yếu là tiểu cô nương này nói chuyện êm tai, hơn nữa hình như thật sự có chút tài hoa!
Tiêu Vũ nói: “Tạm thời ta không thể rời khỏi cô nương nhà ta, cô nương nhà ta ở đâu thì ta ở đó.”
“Khỏi phải nói, ngươi vẫn rất trung thành đấy!” Râu Quai Nón cảm thán.
Đường núi không dễ đi.
Bọn lâu la tuần tra núi đã đổi mấy lượt để khiêng hai người.
Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương chân không chạm đất đã tiến vào núi.
Mức độ tự nhiên kia.
Khiến các Hoàng tử nấp ở một nơi bí mật gần đó cũng bắt đầu hâm mộ rồi!
Lúc này Tiêu Vũ thậm chí còn lấy một túi hạt hướng dương từ trong túi ra, chia cho Tô Lệ Nương một chút. Hai người vừa gặm hạt hướng dương vừa thưởng thức cảnh đẹp trên núi.
Thật ra kiếp trước ở điểm tham quan Tiêu Vũ cũng từng nhìn thấy loại hình phục vụ tương tự.
Nhưng lúc đó nàng không được trải nghiệm.
Thứ nhất là cảm thấy người khiêng rất vất vả. Đương nhiên, đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu. Người khiêng chờ ở đó một ngày không đón được khách thì càng cực khổ hơn, huống chi người nàng nhẹ như yến, tuyệt đối là một chuyện tốt.
Vấn đề chủ yếu là, nàng nghèo rớt mồng tơi! Không nỡ bỏ tiền!
Muốn hỏi vì sao kiếp trước nàng có không gian, nhưng trong không gian rất nghèo, trừ việc sau này có thêm cửa hàng thì cũng không có thứ gì tốt.
Nguyên nhân chủ yếu chính là nghèo.
Từ khi phụ thân qua đời, nàng đã trải qua cuộc sống cực khổ một thời gian rất dài, cũng từng tới cô nhi viện.
Thế nên, sau này nàng kiếm được tiền, tiền kiếm được đều đưa đến cô nhi viện, hi vọng có thể cải thiện đời sống của bọn nhỏ.
Dù sao nàng chỉ có một thân một mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận