Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 57: Mau Nhìn Xem Đó Là Gì

.



Chương 57: Mau Nhìn Xem Đó Là Gì
Tống Kim Ngọc bất mãn nói: “Ngươi vào nhà cướp của, đã đánh chủ ý tới đội ngũ lưu đày rồi, ngươi không mất mặt sao?”
“Hơn nữa, công tử ta đã sớm dùng tiền thuê một vài người bảo vệ ta rồi!” Tống Kim Ngọc có chút đắc ý nói.
Mấy người bên kia đã tập trung lại, vẻ mặt nghe Tống Kim Ngọc sai khiến. Mọi người xem như thấy rõ, vị công tử thổ tài chủ này trên đường lưu đày cũng có người hộ tống.
“Tống công tử, ngươi mắc phải sai lầm gì mà phải đi lưu đày thế?” Có người hiếu kỳ không nhịn được hỏi.
Chuyện bình thường đều có thể bỏ tiền ra giải quyết mà nhỉ?
Tống Kim Ngọc tỏ vẻ giữ kín như bưng: “Không nhắc tới việc này, vừa rồi các vị giúp ta đều có bạc.”
Tiêu Vũ không lo Tống Kim Ngọc nuốt lời mà đưa ánh mắt lên người Trần Thuận Niên: “Trần đại nhân, vừa rồi ngươi đã nói nếu bọn ta ra tay giúp đỡ, ngươi sẽ đồng ý với bọn ta một việc.”
Trần Thuận Niên nói: “Chỉ cần không quá đáng là được.”
Tiêu Vũ nói: “Vừa rồi vì đánh nhau với người ta nên ta đã bị trật eo, đây là tai nạn lao động đúng không?”
“Con ngựa này cũng là chiến lợi phẩm ta cướp được đúng không? Ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một con ngựa.” Tiêu Vũ nói.
Tuy rằng Quỷ Mặt Đen có thể kéo xe ba gác, nhưng cũng không thể cứ xem người ta như trâu ngựa mà sai khiến đúng không?
Tiêu Vũ nói xong lập tức ghé lại gần Trần Thuận Niên, hạ giọng bảo: “Vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đó, Tống công tử muốn cho ta năm trăm lượng bạc, ta chia cho ngươi hai trăm rưỡi, thế nào?”
Trần Thuận Niên đang định từ chối, nghe xong lời này lập tức gật đầu đồng ý: “Nếu điện hạ bị thương, muốn một con ngựa là việc nên làm.”
Thật xin lỗi, ông ta cũng không muốn như vậy, nhưng Tiêu Vũ cho quá nhiều!
Tiêu Vũ cười híp mắt nhìn Trần Thuận Niên.
Không sao, nàng không hề xót chút tiền này. Đầu tiên đây là tiền của người khác, thứ hai à, lần sau nàng nghe ngóng nhà Trần Thuận Niên ở đâu, đi giúp Trần Thuận Niên dọn nhà, lấy trở về.
Tiêu Vũ thuận lợi có được một con ngựa, tâm trạng rất không tồi.
Nhưng Quỷ Mặt Đen lại cảnh giác, hắn ta mới có việc làm đã phải thất nghiệp rồi sao?
Tiêu Vũ nói: “Sau này ta sẽ thuê ngươi nuôi ngựa đánh xe cho ta.”
May mà bánh xe của nàng tháo xuống từ xe ngựa, lại dặn thợ mộc làm xe lớn một chút chính là để lấy ngựa tới thì xe này vẫn có thể dùng tiếp được.
Ngồi trên xe ngựa làm từ bảng hiệu Văn phủ, tâm trạng Tiêu Vũ coi như không tệ. Có điều vừa nghĩ tới Vũ Văn lão cẩu còn hạ mật chỉ, Tiêu Vũ vẫn cảm thấy giận. Vì vậy chờ lúc mọi người hạ trại lộ thiên, Tiêu Vũ nhân lúc trời tối lại rời khỏi nơi đóng quân.
Tiêu Vũ triệu hồi con ngựa, con ngựa này uống nước linh tuyền trong không gian, đã sớm không phải ngựa bình thường có thể sánh bằng, dùng vận tốc tám mươi mã một giờ đã chạy về kinh thành. Lần này mục đích chủ yếu của Tiêu Vũ không phải là để khuân đồ, bởi vì những thứ có thể dời đều đã dời gần như hết rồi.
Cả nhà Vũ Văn và đám đại thần, nồi cũng không mở ra được, nàng còn có thể dời cái gì?
Cùng lắm là lại đi rút hai cái nồi sắt lớn, sướng thì sướng, nhưng Tiêu Vũ cảm thấy cái này có chút giết gà dùng dao mổ trâu. Hôm nay nàng tới là có ý định khác.
Tiêu Vũ tới trung tâm thương mại tìm được một ít vải đỏ định dùng để in tin tức khánh thành cửa hàng, sau đó tìm được một ít đèn dây nhỏ dùng để trang trí trong một cửa hàng. Loại đèn dây nhỏ này thường dùng trong gói hoa, dùng pin lithium, nhẹ nhàng nhấn một cái là có thể sáng lên. Nàng dùng dây đèn này quấn thành mấy chữ.
“Đại Văn Hưng, Viễn Đạo Vương.”
Bây giờ Văn Viễn Đạo kia đang vui vẻ làm chó săn cho Vũ Văn Phong, còn dùng nhi nữ thông gia để khóa chặt lợi ích của hai gia tộc. Nhưng nếu thứ này lơ lửng trên bầu trời hoàng cung... Không biết con thuyền nhỏ hữu nghị của Văn Viễn Đạo và Vũ Văn Phong liệu có bị lật hay không.
Tiêu Vũ lấy ra một cái máy bay không người lái từ tầng một của một cửa hàng bán sản phẩm khoa học kỹ thuật.
Ở triều đại này không có tín hiệu vệ tinh, Tiêu Vũ không thể phóng một cái hệ thống Bắc Đẩu được.
Có điều... máy bay không người lái còn có chức năng dựa vào sóng vô tuyến. Tuy rằng không linh hoạt bằng cái có tín hiệu, nhưng Tiêu Vũ đã hài lòng rồi.
Nàng lấy máy bay không người lái ra, chỉnh tư thế chế độ máy bay, khống chế cần điều khiển của máy bay không người lái, điều khiển máy bay không người lái theo gió bay lên trên hoàng cung...

Bạn cần đăng nhập để bình luận