Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 713: Ngươi Đắc Tội Với Công Chúa Như Thế Nào

.



Chương 713: Ngươi Đắc Tội Với Công Chúa Như Thế Nào
Thiết Sơn rất đồng cảm: “Ầy? Công chúa nhà các ngươi còn mắng chửi người cơ à? Đại nhân nhà ta thì không giống, hình như mấy hôm trước ta đắc tội đại nhân nhà ta, nhưng đại nhân nhà ta chẳng những không trách phạt ta, ngược lại còn cho ta đến phòng ăn làm việc... Đây rõ ràng là một công việc béo bở, muốn ăn lúc nào cũng được!”
Hắc Phong nhìn về phía Thiết Sơn với cái bụng phát tướng: “Huynh đệ, ngươi ăn ít một chút đi.”
Thiết Sơn hỏi: “Ngươi đắc tội với Công chúa như thế nào?”
Hắc Phong kể lại đầu đuôi sự việc.
Sau khi Thiết Sơn nghe xong.
Hắn ta cảm thấy... hình như mình đã nhìn thấy một mảnh xanh biếc! Vương gia nhà mình bị “xanh” rồi ư?
(*) xanh ở đây ý chỉ bị cắm sừng.
Thiết Sơn lập tức nói: “Huynh đệ, ta cảm thấy ngươi bị mắng không oan chút nào!”
Hắc Phong hỏi: “Vì sao lại nói như vậy? Ta chỉ muốn san sẻ ưu phiền cho Công chúa thôi mà!”
“Nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã chọn trúng ai chứ? Ai biết người nọ là địch hay bạn, nhỡ đâu là người mà Doãn Vương phái tới giám thị Công chúa... chẳng phải là trúng kế rồi hay sao?” Thiết Sơn nói.
Hắc Phong nhìn về phía Thiết Sơn: “Dạo này hình như Thiết huynh đệ... đã thông minh hơn rồi thì phải!”
Thiết Sơn thầm nghĩ trong lòng, ta không hề thông minh nhá, ta chỉ muốn vu oan giá họa, trở về tìm Vương gia nhận công mà thôi!
Gần đây hắn ta cũng nhận thấy được, Vương gia có hơi ghét bỏ mình, hắn ta phải biểu hiện tốt một chút, để Vương gia lại trọng dụng mình một lần nữa!
Không nói đến hai huynh đệ ngốc nghếch này.
Cuộc đối thoại có thể so với Hùng Đại Hùng Nhị*.
(*) nhân vật trong bộ phim hoạt hình Boonie bears, rất ngốc nghếch.
Quay về với Ngụy Ngọc Lâm, lúc này hắn nhìn Tiêu Vũ nói: “Ta đến thăm nàng.”
Tiêu Vũ nói: “Vương gia bận rộn, không cần phải đến chỗ ta đâu mỗi ngày đâu.”
Cuộc sống của nàng đang rất vui vẻ thoải mái.
“Ta chỉ muốn đến hỏi một chút, mấy ngày gần đây, phụ hoàng càng ngày càng coi trọng ta, có phải Công chúa đã âm thầm làm gì đó không?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Có lẽ là hoàng gia gia của ngươi đã báo mộng cho cha ngươi, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý quá lớn đâu.”
Ngụy Ngọc Lâm nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ, hắn luôn cảm thấy Tiêu Vũ có chuyện giấu mình.
Hắn hỏi: “Công chúa thật sự không lén làm gì ở sau lưng ta sao?”
Tiêu Vũ nghe xong thì lập tức sầm mặt: “Thế nào, ngươi cảm thấy ta đang âm thầm hãm hại ngươi à?”
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng giải thích: “Công chúa hiểu lầm rồi, ý của ta là, có phải Công chúa đã âm thầm giúp ta không?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, thầm nghĩ trong lòng, Ngụy Ngọc Lâm này cũng nhạy bén phết... Nhưng Tiêu Vũ không định sẽ nói hết những chuyện mình đã làm cho Ngụy Ngọc Lâm biết.
Nàng lập tức nói: “Theo ta thấy, Ngụy Vương mới xứng làm Thái tử Ngụy quốc, ngươi không cần phải lo lắng nhiều đâu, chỉ cần thuận thế mà làm thôi, có cần gì thì có thể đến tìm ta.”
Tiêu Vũ thẳng thắn không trả lời câu hỏi của Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm biết, Tiêu Vũ đã không muốn nói thì hắn cũng sẽ chẳng hỏi ra được gì.
Hắn nhìn về phía Tiêu Vũ.
Khi Tiêu Vũ bị mất nước, hắn muốn bảo vệ Tiêu Vũ nên đã phái ám vệ Dương Trung của mình qua bảo vệ cho Tiêu Vũ.
Hắn vốn nghĩ, chờ Tiêu Vũ ổn định ở Ninh Nam rồi.
Mà lúc ấy hắn cũng xác định mình có thể bảo vệ tốt cho Tiêu Vũ thì sẽ tới đón Tiêu Vũ rời khỏi căn cứ Ninh Nam.
Xem như đã hoàn thành lời dặn dò lúc trước của hoàng gia gia.
Nhưng... Hắn chưa từng nghĩ, cuối cùng Tiêu Vũ không hề nghèo túng, hắn không thể giúp gì cho Tiêu Vũ, hiện giờ lại cần Tiêu Vũ giúp đỡ mình.
Hơn nữa trong quá trình này, hắn sớm đã đánh mất trái tim của bản thân rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Ngụy Ngọc Lâm càng trở nên sâu thẳm hơn.
Tiêu Vũ bị Ngụy Ngọc Lâm nhìn đến dựng tóc gáy, nàng luôn cảm thấy mình giống như một cái bánh bao thịt ở trong mắt Ngụy Ngọc Lâm vậy, còn Ngụy Ngọc Lâm ư? Ngụy Ngọc Lâm giống như một con chó dữ.
Nếu cứ để Ngụy Ngọc Lâm nhìn tiếp như vậy, mình rất có thể sẽ rơi vào cảnh “bánh bao thịt đánh chó”*.
(*) ý là mất cả chì lẫn chài.
Khi hai người đang nói chuyện.
Cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Lại là Tống Nghi với bộ quần áo “mát mẻ”.
Giây phút Tống Nghi bước vào, hắn ta lập tức nói: “Công chúa! Xin người hãy cho ta thêm một cơ hội nữa!”
Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đồng thời nhìn qua…

Bạn cần đăng nhập để bình luận