Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 717: Hắn Không Muốn Tự Coi Thường Bản Thân

.



Chương 717: Hắn Không Muốn Tự Coi Thường Bản Thân
“Cái tên Tống Nghi kia là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là thứ do Công chúa nhặt về, nếu đại nhân muốn... Có lẽ Công chúa sẽ đồng ý cho đại nhân đi theo bên mình.” Triệu Kiếm tiếp tục nói.
Ánh mắt Thẩm Hàn Thu u ám: “Làm hộ vệ, ở bên cạnh Công chúa bảo vệ nàng mới lâu dài được.”
Nếu thật sự trở thành người bên gối của Công chúa? Vậy dựa vào tính tình của Công chúa bây giờ... Khi cảm thấy không còn thú vị nữa, hắn phải tự xử lý thế nào đây?
Hắn không muốn tự coi thường bản thân.
Cũng không muốn coi thường tình ý của mình dành cho Công chúa.
Cho nên thà giữ gìn tình yêu hèn mọn trong lòng, cũng không muốn tiến lên một bước.
Triệu Kiếm thấy Thẩm Hàn Thu như vậy, không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Cho dù đại nhân đã là Thống lĩnh thị vệ, là Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành... Cho dù đại nhân quyền cao chức trọng.
Trong lòng đại nhân, hắn vẫn luôn là thiếu niên ngưỡng mộ Công chúa một cách hèn mọn.
Lúc Tiêu Vũ tìm được Tống Nghi.
Tống Nghi đang ngồi ngẩn người ngắm trăng.
Tiêu Vũ trốn trong bóng tối quan sát một chút, không nhìn ra điểm nào kỳ quái.
Tống Nghi lại nhận ra ánh mắt của Tiêu Vũ: “Ai đang ở đó!”
Tiêu Vũ lập tức tiến vào không gian, lấy ra một phần mềm thay đổi giọng nói từ bên trong, phát ra tiếng: “Chủ nhân bảo ta tới hỏi một chút, chuyện đã làm đến đâu rồi.”
Giọng nói cổ quái vang lên trong tai Tống Nghi.
Tống Nghi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn bốn phía, trầm mặc một chút mới nói: “Tiêu Công chúa không thích ta, chuyện này chưa thể hoàn thành.”
Tiêu Vũ nghe vậy, thầm nghĩ trong lòng.
Ta bảo ngay!
Quả nhiên là có người muốn cài gián điệp vào bên cạnh mình! Vậy vấn đề là, người đứng sau Tống Nghi là ai?
Đương nhiên không thể nào là Ngụy Ngọc Lâm rồi, không nói đến việc hai người đang chung một chiến tuyến, chỉ nói tới việc Ngụy Ngọc Lâm không thể nào tự đội mũ lên đầu mình được, lại còn là màu xanh lá cây, vậy thì không thể nào là Ngụy Ngọc Lâm.
Các hoàng tử khác rất có khả năng, đương nhiên, khả năng lớn nhất... vẫn là Doãn Vương và Xương Vương.
Những người khác có lẽ không có tâm cơ như vậy đâu.
Võ Vương là một người tứ chi phát triển, đại não đơn giản, hiện tại chỉ biết bám dính lấy Tô Lệ Nương, trông như thể chỉ muốn theo bọn họ trở về Đại Ninh ở rể.
Phúc Vương và Thiện Vương, hai người này cũng có tâm cơ, nhưng năng lực có hạn, là kiểu người được việc thì ít hỏng việc thì nhiều.
Các Hoàng tử nhỏ tuổi hơn, cũng không có nhiều tâm cơ như vậy.
Chỉ có hai thúc chất Doãn Vương và Xương Vương là tâm cơ thâm trầm thôi.
Tuy rằng trong thời gian ngắn Tiêu Vũ không điều tra ra được rốt cuộc là ai, nhưng cũng có mục tiêu nghi ngờ hợp lý.
Vốn Tiêu Vũ muốn đuổi thẳng Tống Nghi đi.
Nhưng vừa nghĩ tới việc hắn ta là mật thám, Tiêu Vũ lại cảm thấy không cần phải làm như vậy.
Tuy rằng mật thám rất đáng ghét, nhưng nếu dùng đúng chỗ, vậy sẽ là một cây đao có thể đâm vào trái tim kẻ địch!
Nghĩ như vậy, lúc đi săn bắn, Tiêu Vũ kêu người giả bộ lơ đãng dẫn cả người này đi cùng.
Nàng rất muốn nhìn xem Tống Nghi này định làm cái gì.
Đi săn bắn mang theo mã nô, đây là chuyện hết sức bình thường, đương nhiên sẽ không gây ra chú ý gì rồi...
Đương nhiên, trong đó không bao gồm Ngụy Ngọc Lâm và Thẩm Hàn Thu.
Hai người đều có ý với Tiêu Vũ, lại biết Tống Nghi này là ai, càng thấy Tống Nghi này không vừa mắt.
Thẩm Hàn Thu không muốn người khác biết tâm tư của mình, còn kìm nén cảm xúc.
Nhưng trong giây phút Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy Tống Nghi, hắn có chút ngoài ý muốn, sau đó nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Công chúa, nàng muốn mang theo người này sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đương nhiên.”
Ngụy Ngọc Lâm biết, với thân phận hiện giờ của mình, quả thật không có lập trường để nói cái gì, dù sao Tiêu Vũ chưa bao giờ đáp lại tình cảm của hắn. Tình cảm trong lòng hắn cuồn cuộn, lúc uống trà chỉ cảm thấy nước trà cực kỳ đắng chát.
Tiêu Vũ nào biết rằng, hành động của mình sẽ tạo thành tổn thương tâm lý cho người khác như thế nào.
Vì để quan sát Tống Nghi, nàng còn thường quay qua nhìn Tống Nghi.
Mỗi lần Tiêu Vũ liếc Tống Nghi một cái, khí áp quanh thân Ngụy Ngọc Lâm lại lạnh đi một chút.
Sau khi mọi người đến bãi săn, mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Ngụy Đế không đích thân đi săn mà ngồi ở trên đài cao, nhìn lửa trại và màn biểu diễn phía dưới.
Đương nhiên các Hoàng tử đều ra ngoài săn thú.
Đối với chuyện săn bắn, Tiêu Vũ cũng có chút hứng thú, nàng cảm thấy giống loài trong không gian của mình vẫn hơi đơn điệu, nàng muốn đa dạng hóa giống loài lên, như vậy mới có thể duy trì môi trường sinh thái tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận