Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 137: Tội Nặng Thêm Một Bậc

.



Chương 137: Tội Nặng Thêm Một Bậc
Tiền Xuyên cười hì hì: “Di nương ở nhà của Trần đại nhân có thai, ngươi cũng biết mà, Trần đại nhân cũng đã có tuổi rồi mà không có con nối dõi, hôm nay nghe được tin tức như vậy đương nhiên muốn quay về chăm sóc.”
“Trước khi đi, ông ta đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi.”
“Nhưng còn chuyện vì sao ta lại lên được chức quản sự này thì… Đó cũng là do ta may mắn lọt được vào mắt xanh của Tống công tử, ngươi cũng không phải không biết, Tống công tử có tiền, đã sớm mua chuộc người phía trên rồi.”
Vạn Hổ nghe vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng Tiền Xuyên đã tiếp tục nói: “Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, biết quá nhiều cũng không có lợi ích gì, chờ đến lúc Dĩnh Xuyên quận kiểm tra thực hư của công văn bổ nhiệm này, ngươi sẽ biết là thật hay giả.”
Ở đây không còn xa Dĩnh Xuyên quận nữa.
Toàn lực xuất phát, chạng vạng hôm sau đã đến nơi.
Dĩnh Xuyên Quận thủ phái thống lĩnh thủ thành quân tới kiểm tra thực hư động thái của đại doanh lưu đày này.
Thống lĩnh thủ quân nhìn qua văn thư của Tiền Xuyên, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Trên đường đi lưu đày có thay đổi quan chức cũng không phải chuyện xảy ra lần đầu tiên, chỉ cần văn thư thủ tục đầy đủ hết, sẽ không có gì đặc biệt.
“Đúng rồi, vừa qua qua khỏi Dĩnh Xuyên này sẽ có một phần người đi đất Ba Thục, ngươi chia số người này ra, còn lại, tự mình áp giải đến Ninh Nam tháp đi.”
Tiêu Vũ lúc này mới biết, hóa ra không phải tất cả người ở trong doanh trại lưu đày này đều được áp giải đến Ninh Nam tháp.
Vẫn có một số người phải đến đất Ba Thục
Đường đến Thục khó, khó hơn lên trời!
Vùng đất Ba Thục, trong tương lai đó là Thiên Phủ thượng quốc, nhưng bây giờ nơi đó cũng không phải vùng đất tốt lành gì, cũng chỉ là nơi để lưu đày.
Nơi lưu đày này phải chia làm năm bảy loại khác nhau.
Khu vực Ninh Nam tháp là khổ cực nhất.
Hơn nữa cũng là nơi tổng hợp đủ loại khó khăn khổ cực, tỷ lệ sống sót thấp nhất.
Nghe nói sau rãnh trời Ninh Nam, phạm nhân lưu đày hầu như không thể sống sót.
Tiền Xuyên sau khi trở về, lật xem qua những đồ vật Trần Thuận Niên để lại, mở miệng nói: “Ái chà, toàn bộ đại doanh lưu đày này chỉ có năm mươi mấy người phải đến Ninh Nam tháp, số còn lại đều đến Ba Thục?”
Tiêu Vũ hỏi: “Trong danh sách gồm có những ai?
“Công chúa, các nương nương, còn có Thước Nhi, cùng với cha con Liễu gia, ồ... còn có Quỷ Mặt Đen, ngươi phạm vào tội gì vậy? Sao trên này lại không có ghi?” Tiền Xuyên tò mò nhìn Quỷ Mặt Đen.
Mặt Quỷ Mặt Đen không chút thay đổi: “Đùa giỡn nữ tử nhà lành.”
Thước Nhi lập tức gật đầu: “Đây là chuyện ngươi có thể làm.”
“Đám U sơn Tứ quỷ kia đương nhiên cũng đến Ninh Nam tháp, nhưng mà người chết mất rồi.”
“Nhưng mà huynh đệ Hắc Phong, còn cả Tống công tử, là đi Ba Thục, làm sao bây giờ?” Tiền Xuyên hỏi
Hắc Phong lập tức nói: “Ta đi theo Công chúa, Công chúa đi đâu ta đi đó!”
Công chúa là tiên nữ lương thiện nhất mà hắn ta từng gặp, hắn ta sẽ mãi mãi trung thành với nàng!
“Nhưng tội danh của các ngươi chỉ có thể đi Ba Thục.” Tiền Xuyên cũng có chút đau đầu.
“Nếu trên đường lưu đày lại phạm thêm tội thì có phải là tội sẽ nặng thêm một bậc không?”
Tiểu Lâm Tử lập tức bắt đầu vuốt mông ngựa: “Trại chủ! Ngài thật là anh minh thần vũ, thông minh tuyệt đỉnh!”
Hắc Phong liếc mắt trừng Tiểu Lâm Tử một cái, không vui nói: “Ta cũng không phải là trại chủ gì, về sau ngươi phải gọi ta là…”
Hắc Phong nhất thời không nhớ nổi lúc trước Công chúa đã nói như thế nào.
Dung Phi bổ sung vừa đúng lúc: “Thống lĩnh cận vệ của Công chúa.”.
Ánh mắt Hắc Phong nhất thời sáng ngời: “Đúng, đúng! Chính là cái này!”
Tất cả mọi người đều là người có thân phận, làm sơn phỉ cướp đường là chuyện cũ nghĩ lại còn thấy hãi.
Tiêu Vũ cũng cảm thấy cách làm của Hắc Phong này rất tốt, nhưng vẫn nói một câu: “Mọi người hãy nghĩ kỹ đi, nơi hoang dã này không bằng Ba Thục.”
“Nếu là lúc này mọi người có người muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Tiêu Vũ nói.
Hắc Phong lập tức nói: “Công chúa, ta nói rồi, Hắc Phong ta thề sống chết đi theo!”
Những người khác cũng phụ họa theo: “Thề sống chết đi theo Công chúa!
Tiêu Vũ rất hài lòng với sự trung thành của mọi người, lập tức nói: “Tiêu Vũ ta đây tạ ơn sự tin tưởng của mọi người, ta cũng nhất định sẽ không phụ lòng mọi người.”
“Nhưng mà phạm tội là phạm tội gì?” Tiền Xuyên như có điều suy nghĩ.
Tống Kim Ngọc đã lấy luật pháp Đại Ninh Tiêu Vũ cho ra, bắt đầu tìm kiếm trên đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận