Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 486: Đau Lòng Đặc Năng Lạp

.



Chương 486: Đau Lòng Đặc Năng Lạp
Tiêu Vũ vô cùng khách sáo: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nếu ngươi đã tới tìm ta, là định dừng chân ở chỗ ta sao?”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng thật đúng là không phải cố ý tới tìm Ngụy Ngọc Lâm, cũng chỉ là ngủ đến mơ màng, nhớ tới chuyện Thịnh Kinh thôi. Nhưng lúc này nếu nàng nói mình mộng du tới thì cũng không ai tin!
Vì thế Tiêu Vũ nói: “Ta tới chỗ ngươi, đó là bởi vì ta tin tưởng Ngụy Vương điện hạ!”
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm dễ nhìn một chút, gọi: “Thiết Sơn!”
Thiết Sơn đạp đạp đất chạy tới: “Công tử, ngài có gì căn dặn?”
“Sau này chuyện của Công chúa do ngươi và Ngụy Lục phụ trách.” Ngụy Ngọc Lâm căn dặn.
Thiết Sơn nhìn thấy Tiêu Vũ cũng rất bất ngờ, ánh mắt trừng lớn như quả chuông. Sao Công chúa sao lại tới nữa?
Giờ mới đi được bao lâu chứ? Con ngựa mà Công chúa thường cưỡi lúc trước tên Đặc Năng Lạp là một con ngựa tốt. Nhưng mà cứ tới tới lui lui qua lại giữa Ninh Nam và Thịnh Kinh, móng ngựa của Đặc Năng Lạp chẳng phải cũng bị mài mòn hết rồi sao?
Đau lòng cho con ngựa!
Cũng đau lòng cho công tử!
Tiêu Vũ vừa đến, công tử nhà mình giống như là biến thành một người khác, ngoài miệng nói mặc kệ, trong lòng cũng nghĩ mặc kệ, nhưng mà hành động… tất cả đều vì phục vụ Tiêu Vũ.
Số tiền hắn ta vất vả lắm mới trông coi nhà cửa tiết kiệm được đều bị công tử đem đi phá của. Nhưng còn có cách nào nữa chứ? Thiết Sơn là một thuộc hạ trung thành, dù trong lòng có bất mãn thì lúc này cũng chỉ có thể tiếp nhận sắp xếp.
Tiêu Vũ nghỉ ngơi một lát, khôi phục tinh thần lực một chút rồi đội mũ màn che lên sẵn sàng ra ngoài. Nào ngờ mới đi tới cửa Ngụy Vương phủ đã gặp lại Ngụy Ngọc Lâm.
“Ngươi muốn ra ngoài đi dạo sao? Trùng hợp quá, ta và ngươi tiện đường.” Ngụy Ngọc Lâm lại cười nói.
Đợi sau khi Tiêu Vũ lên xe ngựa của Ngụy Ngọc Lâm, lúc này nàng mới hỏi: “Sao ngươi biết tiện đường với ta?”
Hình như nàng chưa nói mình muốn đi đâu mà!
Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ đột nhiên có chút suy nghĩ cực kỳ kinh khủng! Nghĩ xem, trên thế giới này còn có sự tồn tại trái lẽ trời như không gian, kim đăng và túi Càn Khôn Lưỡng Cực, không chừng còn có một bảo bối thần tiên gì khác có thể làm cho người ta nghe được tiếng lòng của người khác.
Không phải là tên Ngụy Ngọc Lâm này có thuật đọc tâm chứ? Nếu không thì sao lại tiện đường?
Tiêu Vũ nghĩ như vậy thì muốn thăm dò Ngụy Ngọc Lâm một chút ngay. Vì thế nàng lẩm nhẩm thầm trong lòng: “Ngụy Ngọc Lâm là một tên đại ngu ngốc!”

(*Gốc là 麻瓜: Ma qua - Muggle, bắt nguồn từ phim “Harry Potter”, từ này thường là chỉ đối phương không hiểu ma pháp, ý mắng đối phương là ngu ngốc. Hiện tại cũng được sử dụng trong cuộc sống hằng ngày, ý mắng chửi người khác là ngu ngốc, đồ đần, đồ ngốc.)
Lúc nàng thầm nhẩm như vậy, Ngụy Ngọc Lâm cũng không có phản ứng gì, Tiêu Vũ mới yên tâm.
Trên thực tế, chuyện Tiêu Vũ lo lắng dư thừa rồi, bởi vì Ngụy Ngọc Lâm làm sao biết được thuật đọc tâm? Hắn quyết tâm đi theo Tiêu Vũ, mặc kệ Tiêu Vũ đi đâu, hắn cũng đi theo, cho nên Tiêu Vũ đi đâu cũng tiện đường.
Nếu đổi thành một nữ tử bình thường một chút cũng có thể nhìn ra chút đầu mối. Nhưng mấy người nghĩ Tiêu Vũ bình thường sao?
Tiểu cô nương trẻ tuổi nhà ai có thể làm loại chuyện đi ra ngoài dùng tất chân trùm đầu này? Như nàng là trái tim bọc xi măng, bên trong còn đính kèm cốt thép.
Xe ngựa Ngụy Vương phủ đưa Tiêu Vũ đi tới giữa con phố nổi tiếng nhất Thịnh Kinh. Toàn bộ Thịnh Kinh lấy phố Trung làm điểm phân chia, chia làm hai khu thành Đông Tây. Đây là khu phố giàu có và đông đúc nhất.
Tiêu Vũ ở trên xe ngựa nhìn ra ngoài một vòng.
Nàng nhìn rất chăm chú, cũng không phải nàng khát vọng thế giới phồn hoa bên ngoài mà là nàng đang suy nghĩ, bản thân mình phải làm thế nào mới có thể xây dựng căn cứ của mình được thành như vậy?
Toàn bộ Ninh Nam có thể nói là đất rộng người thưa. Toàn bộ Thịnh Kinh lại kèm cả Huyện phủ trực thuộc, tính hết tất cả thì năm cái mới có thể lớn bằng Ninh Nam.
Một nơi lớn như vậy, nếu quy hoạch tốt, xây dựng được một tòa thành trì thật lớn thì sẽ là chuyện to lớn đồ sộ cỡ nào?
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ nhìn không chớp mắt, nói: “Có thích thứ gì không, ta sai người đi mua.”
Trước hết Tiêu Vũ từ chối một lần: “Không cần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận