Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 838: Hãy Gọi Ta Là Tạ Tiên Cô

.



Chương 838: Hãy Gọi Ta Là Tạ Tiên Cô
Đương nhiên, cũng không quên cả đám khỉ nữa.
Những động vật này vừa ra ngoài, giống như có linh tính vậy, Tiêu Vũ chỉ chỗ nào chúng nó lập tức xông đến chỗ đó!
Tên thủ lĩnh giặc cướp kia, không bao lâu sau đã bị hổ Đông Bắc ấn dưới móng vuốt.
Lúc này Tiêu Vũ phát dây thừng cho mọi người: “Trói người lại đi! Giao cho quan phủ, có thể đổi lấy tiền thưởng.” Tiêu Vũ vẫn cười.
Mọi người trong Hải Đới thôn không ngờ rằng, vốn cứ tưởng mình sẽ phải chết nơi đây, nhưng một vị thần nữ đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ.
Lúc này Mạc lão cha quỳ trên mặt đất: “Thần tiên nương nương, không biết nên xưng hô với người như thế nào?”
Tiêu Vũ cười nói: “Hãy gọi ta là Tạ tiên cô.”
“Tạ tiên cô? Liệu có phải là tiên cô nương nương của Truyền Tiêu giáo không?” Có người nói.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn người này một cái, Truyền Tiêu giáo nổi tiếng vùng nam đất bắc, bây giờ đã đến cả vùng duyên hải rồi sao?
Tiêu Vũ gật đầu.
“Tiểu nhân Mạc Hải, bái kiến tiên cô!” Mạc Hải lập tức hành lễ.
Các thôn dân đều quỳ xuống: “Đa tạ tiên cô!”
Người vừa thông báo tin tức cũng chính là người tên Mạc Hải kia, hắn ta quỳ trên mặt đất: “Kính xin tiên cô rủ lòng thương xót, có thể cứu các thôn dân đang bị bao vây ở trên biển được không?”
“Ta bơi từ trên biển về, nhưng những người khác... kỹ năng bơi lội không tốt bằng ta, có lẽ đang dữ nhiều lành ít.” Mạc Hải tiếp tục nói.
Phụ nhân trong thôn nghe Mạc Hải nói như vậy, lập tức biết được trên biển cũng đã xảy ra chuyện rồi.
Sắc mặt đều tái nhợt.
Bọn họ đều hoảng loạn nhìn Tiêu Vũ.
Ở trong lòng bọn họ, Tiêu Vũ đã không khác gì thần tiên rồi.
Bọn họ hi vọng thần tiên sẽ cứu phu quân hoặc là phụ thân của mình!
Tiêu Vũ đồng ý rất sảng khoái: “Được, Mạc Hải phải không? Ngươi đi trước dẫn đường.”
Mạc Hải không ngờ Tiêu Vũ lại đồng ý dễ dàng như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết.
Tiêu Vũ quay đầu lại nói: “Đặc Biệt Hắc, ngươi ở đây trông coi, nếu có người dám lộn xộn, phản kháng các thôn dân, cứ vồ chết luôn cho ta.”
Hắc Báo giống như nghe hiểu tiếng người, khẽ gật đầu.
Trước khi đi Tiêu Vũ còn lấy hết binh khí của hải tặc.
Cứ như vậy, đám hải tặc này cũng chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Bên phe bọn chúng cũng không có quá nhiều người, chỉ có ba mươi mấy người thôi, đương nhiên ba mươi mấy người này vẫn đủ để quét sạch một sơn thôn chỉ có người già yếu bệnh tật.
Nhưng ba mươi mấy người này đứng trước mặt mấy chục con lợn rừng của Tiêu Vũ, hoàn toàn không đủ trình.
Các thôn dân nhìn thấy những mãnh thú này cũng rất sợ, nhưng những mãnh thú này đều có vẻ cực kỳ thân thiện, hoàn toàn không định làm hại bọn họ.
Lúc này Tiêu Vũ Đã đi theo Mạc Hải đến bờ biển.
Bên bờ biển có một chiếc thuyền, có vẻ là thuyền của hải tặc.
Đây là một chiếc thuyền nhỏ, nhìn về phía xa, trên biển còn có một chiếc thuyền lớn khác nữa.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, nói với Mạc Hải: “Ta biết vị trí cụ thể, ngươi đi tìm chỗ nào nấp trước đi, còn lại cứ giao cho ta.”
Tiêu Vũ đi tới chỗ không có người, trực tiếp dịch chuyển ra biển.
Đầu tiên thì vớt mấy người sắp không chịu đựng nổi nữa từ trên biển lên, sau đó lại tuần tra xung quanh một chút.
Vùng biển này có không ít thuyền đánh cá bỏ hoang.
Xem ra là vừa mới bị cướp bóc xong.
Có thể vớt được ai thì Tiêu Vũ đều vớt hết.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đánh người đó bất tỉnh trước rồi ném vào trong không gian.
Tiêu Vũ phát hiện, sau khi không gian của mình thăng cấp, đã có thể chứa thêm vài người, hiện tại ít nhất có thể chứa được mấy chục người.
Nhưng mà... người càng nhiều, chức năng dịch chuyển tức thì của Tiêu Vũ lại càng bị hạn chế.
Sau khi Tiêu Vũ vớt những người trôi nổi rải rác trên biển lên thì nàng đưa bọn họ trở về bờ.
Tiếp theo, Tiêu Vũ hướng ánh mắt về con thuyền lớn đậu gần đó.
Ở trên biển... Tiêu Vũ cảm thấy mình có ưu thế hơn trên đất liền nhiều.
Lấy ví dụ về con thuyền lớn này chẳng hạn, nàng hoàn toàn không cần xuất hiện, chỉ cần cầm lấy máy khoan tích điện, dịch chuyển đến đáy thuyền, khoan ra hai lỗ là được.
Là có thể giải quyết vấn đề rồi.
Nhưng Tiêu Vũ cũng không làm như vậy.
Bởi vì Tiêu Vũ vẫn chưa xác định được ở trên thuyền này có dân chúng của Đại Ninh hay không.
Trong thuyền này có rất nhiều khoang, chuyện mà mình vẫn chưa xác định được, Tiêu Vũ sẽ không liều lĩnh.
Tiêu Vũ quan sát con thuyền này một chút, trên thuyền có hơn một trăm người.
Quả là một con thuyền lớn!
“Hơn nữa xem ra, chiếc thuyền này cũng là tiền trạm*.”
(*) Nhóm nhỏ được phái đến trước để chuẩn bị trước điều kiện sinh hoạt làm việc cho nhóm lớn đến sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận