Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 565: Trả Lại

.



Chương 565: Trả Lại
“Đây là Công chúa điện hạ, còn không chuẩn bị một ít đồ ăn cho Công chúa ăn rồi nghỉ ngơi.” Thẩm Hàn Thu căn dặn.
Triệu Kiếm vô cùng hoảng sợ. Công... Công chúa điện hạ? Sao đêm hôm khuya khoắt Công chúa điện hạ lại tới đây!
Có điều người cũng đã tới rồi, đương nhiên Triệu Kiếm phải hành động nhanh chóng.
Trong phủ Thẩm Hàn Thu không có hạ nhân gì, một mình Triệu Kiếm kiêm luôn công việc của vài người nhưng động tác rất nhanh nhẹn.
Chẳng bao lâu sau hắn ta đã lập tức làm hoành thánh xong.
Tiêu Vũ còn tới nhà bếp nhìn thoáng qua, dùng một cái nồi sắt bị nứt mép.
“Tên Trộm Nồi Tặc đáng chết kia trộm hết những cái nồi có thể thấy được, bây giờ có tiền cũng không mua được nồi tốt... Hơn nữa bọn ta cũng không có tiền gì.” Triệu Kiếm nhỏ giọng nói.
Thẩm Hàn Thu trừng Triệu Kiếm: “Cẩn thận lời nói!”
Triệu Kiếm mờ mịt nhìn Thẩm Hàn Thu, mình cũng không nói gì sai mà, sao đại nhân có vẻ không vui vậy?
Cuối cùng Tiêu Vũ vẫn yên lặng ăn chén hoành thánh kia.
“Thẩm Hàn Thu, có phải ngươi vẫn phải quay về cho tên Vũ Văn Phong kia một lời giải thích không?” Tiêu Vũ nhắc nhở.
Thẩm Hàn Thu gật đầu: “Đúng, vậy thuộc hạ đi trước đây.”
“Triệu Kiếm, chăm sóc Công chúa điện hạ cẩn thận!” Thẩm Hàn Thu căn dặn.
Sau khi Thẩm Hàn Thu rời khỏi, Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi đặt một vài thứ gì đó trong phòng.
Có nồi sắt, còn có một chút mì gạo và tiền tài, cả những thứ lấy từ Thẩm phủ lúc trước, quần áo thuộc về Thẩm Hàn Thu cũng đều trả lại.
Nàng cũng không muốn giấu giếm chuyện kim đăng với Thẩm Hàn Thu.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, rõ ràng Thẩm Hàn Thu rất đáng tin.
Sau khi Tiêu Vũ đặt những thứ đó xuống thì đóng cửa lại, nói với Triệu Kiếm bên ngoài: “Chờ đại nhân nhà ngươi trở về thì tự mình vào trong phòng này xem, còn trước đó không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào.”
Thấy Tiêu Vũ định đi, Triệu Kiếm vừa đồng ý vừa nói: “Công chúa muốn đi đâu vậy?”
Tiêu Vũ nói: “Trời đã sắp sáng rồi, ta ở lại đây sẽ gây thêm rắc rối cho Thẩm đại nhân, cáo từ trước.”
Đã tới Thẩm phủ, cũng đã giải quyết xong vấn đề trong cuộc sống cho Thẩm Hàn Thu, nàng vẫn phải quay về Ngụy Vương phủ. Nếu không Ngụy Ngọc Lâm mà biết nói không chừng còn muốn quái gở thế nào nữa.
Tiêu Vũ vui lòng xưng mình là: Bậc thầy quản lý thời gian.
Nói tới Ngụy Vương phủ lúc này, Thiết Sơn đang khuyên: “Công tử, trời cũng sắp sáng rồi, ngài còn không nghỉ ngơi sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta chờ nàng trở lại.”
Thiết Sơn nhỏ giọng nói: “Con người Công chúa rất lăng nhăng, vừa rồi có thuộc hạ bẩm bảo, nói là nhìn thấy Công chúa đến phủ của Thẩm Hàn Thu...”
“E rằng tối nay hoàn toàn sẽ không trở về nữa.” Thiết Sơn tiếp tục nói.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm tái xanh: “Câm miệng!”
Nói xong Ngụy Ngọc Lâm đứng dậy muốn ra ngoài.
Tiêu Vũ vừa mở cửa ra, suýt chút nữa đụng trúng Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ muốn mượn túi Càn Khôn Lưỡng Nghi của Ngụy Ngọc Lâm dùng một chút, quay trở về Ninh Nam.
Thuận tiện như vậy, đương nhiên là trở lại chỗ của mình nghỉ ngơi rồi! Ở nhà người ta thì tính là gì chứ?
Thấy dáng vẻ Ngụy Ngọc Lâm tỏa hơi lạnh quanh người, Tiêu Vũ kinh ngạc hỏi: “Thoạt nhìn hình như Ngụy Vương điện hạ có chút không vui nhỉ? Ai chọc ngươi tức giận rồi? Ngươi nói đi! Ta giúp ngươi xả giận!”
Ngụy Ngọc Lâm quan sát Tiêu Vũ trước mắt một chút, vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều: “Sao bây giờ Công chúa mới về?”
Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngụy Vương điện hạ, mặc dù chúng ta là đối tác nhưng ta làm chuyện gì hẳn là không cần báo cáo với Ngụy Vương điện hạ đúng không?”
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm ảm đạm.
Thiết Sơn nói: “Công chúa điện hạ, Vương gia nhà ta biết người đi gặp Thẩm Hàn Thu nên ghen đấy.”
Nói xong Thiết Sơn lập tức chạy như một làn khói, trước khi đi hắn ta còn đóng cửa lại.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, thở dài một tiếng: “Tình cảm của ngươi đối với bổn Công chúa, bổn Công chúa biết rõ, nhưng... trên đời này không phải chỉ có tình yêu mới là quan trọng, chúng ta hãy thăng hoa tình cảm đi!”
“Cùng nhau nắm tay xây dựng quốc gia mới xinh đẹp không tốt sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt sáng rực, sau đó hắn đi tới kéo tay Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Không phải nói nắm tay sao? Thế này coi như là nắm tay.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ có chút cạn lời.
Tên Ngụy Ngọc Lâm này cũng không biết là ngốc hay là quá thông minh, đây là ý nàng nói sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận