Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 146: Lũ Lụt Bất Ngờ Ập Tới

.



Chương 146: Lũ Lụt Bất Ngờ Ập Tới
Lúc này Dung Phi cũng không nhàn rỗi, đang dạy học cho Tiêu Nguyên Cảnh, nói về đạo lý Nho học Bách gia. Liễu Nha Nhi cái hiểu cái không ở bên cạnh nghe.
Ngoại trừ Liễu Nha Nhi, cách đó không xa còn có hai hài tử choai choai hâm mộ nhìn về hướng này. Bọn nó cũng ở trong đội ngũ lưu đày. Người lớn có lẽ có tội, nhưng hài tử là vô tội.
Dung Phi thấy hai đứa nó muốn nghe giảng thì nhẹ nhàng nói: “Lại gần một chút nghe đi.”
Hai hài tử kia mới vừa lại gần, một vị phụ nhân đã lao tới giữ chặt vai một hài tử trong đó, ả ta mở miệng nói: “Đại Tráng, ngươi dính dáng tới mấy kẻ này làm gì? Còn không mau trở về với ta!”
Vừa đi ả ta còn vừa hùng hổ: “Mặt mũi lẳng lơ không đàng hoàng, vừa nhìn đã biết không phải người gì tốt, vong quốc cũng là vì bọn chúng!”
Dung Phi nghe thấy lời này hơi rũ mắt, trong thần sắc có một chút ảm đạm.
Lúc này Tô Lệ Nương không cam lòng yếu thế châm chọc: “Ngươi lợi hại như vậy thì sao cũng bị lưu đày? Đều là người lưu đày, ai cao quý hơn ai chứ?”
Phụ nhân kia còn muốn mắng lại, nhưng lúc này Hắc Phong đã đứng dậy nhìn về phía bên này. Phụ nhân lập tức câm như hến không dám mở miệng.
Trước sức mạnh tuyệt đối, một vài người muốn gây chuyện cũng phải nén giận.
Về phần một hài tử khác, Tiêu Vũ quan sát thiếu niên còn lại hỏi: “Ngươi muốn nghe giảng bài không?”
Thiếu niên kia mở miệng nói: “Có thể chứ?”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Có thể thì có thể, nhưng nếu ngươi đã nghe Dung Phi nương nương giảng bài, vậy sau này không thể làm chuyện ăn cây táo, rào cây sung.”
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ta tên là Thạch Đầu.” Thiếu niên trả lời.
Tiêu Vũ nhướng mày nói: “Còn không nói thật? Có nữ hài tử nào tên này sao?”
Thiếu niên, à không, đây thật ra là thiếu nữ nữ cải nam trang, cô bé yên lặng một chút rồi nói: “Ngươi... các ngươi đừng tố giác ta.”
“Ta là Phán Thê.” Thiếu nữ buồn bực nói.
“Ngươi phạm tội giết người sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Đôi mắt thiếu nữ đỏ rực, cô bé mở miệng nói: “Ta không có giết người.”
Tiêu Vũ nhìn cô bé không nói gì, chỉ bảo: “Muốn nghe giảng cũng được, nhưng không được lan truyền những thứ nghe được, nhìn được ở chỗ ta.”
Phán Thê lập tức trở nên mừng rỡ: “Cảm ơn Công chúa.”
Cô bé bị lưu đày một mình, buổi tối cả ngủ cũng không dám, mục đích nữ cải nam trang trên đường đi cũng là để đề phòng một vài người lòng mang ý xấu.
Từ lâu cô bé đã muốn tới gần đám người Tiêu Vũ nhưng mãi vẫn không có can đảm, không ngờ rằng vị Công chúa này vậy mà bình dị gần gũi như vậy.
Chuyện này với Tiêu Vũ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ. Lúc này điều khiến Tiêu Vũ lo lắng chính là trận mưa này. Nàng lo người của triều đình phát hiện manh mối đuổi theo nên muốn nhanh chóng rời khỏi.
Trận mưa này thoáng cái đã rơi năm ngày ròng rã.
Chỗ dịch trạm này địa thế không thấp, hơn nữa Tiêu Vũ đã cho người chặn cửa từ trước.
Nhưng cho dù là vậy thì nước vẫn cao đến bệ cửa sổ, có nguy cơ tràn vào bất kỳ lúc nào. Ra ngoài nhìn thử... càng là nước lũ ngập trời. Lũ lụt rồi.
Tiêu Vũ híp mắt, lập tức căn dặn: “Mọi người nghĩ cách lên nóc nhà đi.”
Trong tình huống hiện tại nếu nước tràn vào, mọi người không ai có thể có kết cục tốt.
“Nhưng nóc nhà này cao như vậy, làm sao lên được?” Vạn Hổ nghe thấy lời này theo bản năng hỏi một câu.
Tuy rằng Tiêu Vũ không thích Vạn Hổ nhưng không có quá nhiều thù địch với hắn ta.
Nàng liếc mắt nhìn Vạn Hổ một cái, cầm một sợi dây thừng, buộc một tảng đá vào một đầu dây thừng, sau đó ném dây thừng lên xà nhà.
Sau đó Tiêu Vũ ném một đầu dây thừng cho Hắc Phong: “Lên đi.”
Bản thân Tiêu Vũ có thể nhảy lên, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nàng cũng không thể xách cả đám lên đúng không?
Vậy thì cũng mệt chết người rồi. Hơn nữa... nếu như có thể, nàng vẫn muốn giấu tài, ở đây không chỉ có người của nàng. Vạn Hổ kia còn đang nhìn chằm chằm đấy.
Sau khi dùng dây thừng làm thang máy đơn giản, mọi người đều bò lên nóc nhà. Mọi người vừa mới lên đến nóc nhà đã nghe thấy tiếng nước ào ào. Nước đã tràn vào trong dịch trạm, nơi vừa rồi mọi người đặt chân đã bị ngâm nước.
Trong lòng mọi người thổn thức không thôi, cả nét mặt Vạn Hổ nhìn Tiêu Vũ cũng có thêm mấy phần kính nể. Nếu không phải Công chúa ra quyết định, bọn họ đã bị ngâm nước rồi.
Trên con đường bên cạnh dịch trạm thỉnh thoảng còn trôi qua mấy thứ gì đó, có bó củi, có gà vịt đang đập cánh một cách khó khăn, còn có... người?

Bạn cần đăng nhập để bình luận