Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 343: Đưa Tiền Đến

.



Chương 343: Đưa Tiền Đến
Nghe vậy Tiêu Vũ nói ngay: “Chuyện này đương nhiên là quan trọng, đợi có thời cơ thích hợp, ta sẽ đào cho Tiết Quảng Sơn một cái hố, để cho Tiên Nhi... tỷ tỷ báo thù.”
Tuổi của Tiêu Tiên Nhi còn lớn hơn Tiêu Vũ một chút.
Tiêu Thần An nói: “Tiên Nhi, còn không mau cảm ơn A Vũ.”
Tiêu Tiên Nhi nhìn Tiêu Vũ rồi nói khẽ: “Cảm ơn nhiều.”
“Đừng khách sáo, đều là người một nhà, khách sáo gì chứ!” Tiêu Vũ nói xong rồi xoay người lên ngựa.
Mọi người đều lên ngựa theo nàng, một đường chạy như tên bắn về Ninh Nam.
Không có ai nhắc đến chuyện nghỉ ngơi, chạng vạng ngày hôm sau, mọi người đã đến rãnh trời giữa Thương Ngô và Ninh Nam.
Lúc này đây ngựa đã rất mệt rồi.
Nhưng nhìn Đặc Năng Lạp rất có tinh thần.
Tiêu Thần An hỏi: “Nếu ta nhìn không nhầm thì đi tiếp về phía trước chính là Ninh Nam rồi nhỉ!”
Tiêu Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Vũ vốn định nhẫn nại giải thích một chút chuyện ở Ninh Nam.
Không ngờ đúng lúc này Tiêu Tiên Nhi lại mở miệng nói: “Phụ vương, sao vòng một vòng chúng ta lại đến Ninh Nam nữa rồi?”
“Câm mồm, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Tiêu Thần An thấp giọng quát.
Trần Trắc phi có chút không vui nói: “Vương gia, nữ nhi cũng đâu nói gì sai, chỉ tò mò mới hỏi thôi mà.”
Tiêu Thần An hoàn hồn, thấy Tiêu Vũ đang cau mày nhìn mọi người thì nói: “Xin lỗi, lần này bị lưu đày qua đây, tâm trạng của mọi người không quá tốt nên mới như vậy.
Tiêu Vũ cười cười: “Không sao.”
“Nêu các ngươi không muốn theo ta đến Ninh Nam cũng không sao cả.” Tiêu Vũ mỉm cười nói.
Tiêu Vũ cũng không phải đồ ngốc, lúc này nàng cũng nhìn ra được một chút manh mối, hình như Tiêu Tiên Nhi này không muốn đi qua rãnh trời.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện.
Không xa có một đội nhân mã đi đến.
Nhất thời mọi người đều căng thẳng.
Tiêu Thần An mở miệng nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi! Đám người kia có phải là người của Tiết Quảng Sơn không? Nếu để bọn chúng đuổi kịp thì phiền phức rồi!”
Tiêu Vũ lấy ra một cái kính viễn vọng từ trong người, nhìn về phía xa một chút, sau đó nói: “Là người mình.”
Thực ra cũng không thể tính là người mình, nhưng đúng không phải là kẻ thì gì cả.
“Đây là thứ gì?” Tiêu Thần An tò mò hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Ồ, đây là đồ từ ngoại bang truyền vào, tên thiên lí nhãn, là thứ có thể nhìn ra xa.”
Đợi đám người này đến gần hơn một chút.
Mọi người mới nhìn rõ, đi đầu là một nam tử gầy gõ cưỡi tuấn mã màu đen.
Hắn đội mũ màn che, nhưng gió nhẹ khẽ thổi qua, góc mũ màn che màu xanh bay lên, lờ mờ lộ ra khuôn mặt của hắn, nhưng lại bởi dưới mũ màn che còn đeo mặt nạ, nên chỉ có thể nhìn thấy mi mắt của hắn.
Khiến cho con người hắn có thêm vài phần thần bí.
“Đúng là ngươi thật!” Lúc trước Tiêu Vũ dùng kính viễn vọng để nhìn thì đã thấy giống Ngụy Ngọc Lâm.
Thiết Sơn trở mình xuống ngựa, sau đó tiến lên đỡ Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm vừa rồi còn cưỡi ngựa, lúc này hình như lại suy nhược, mượn lực của Thiết Sơn xuống ngựa, sau đó ngậm cười nhìn Tiêu Vũ: “Gặp được ta có vui mừng không?”
Tiêu Vũ nhìn ra sau lưng Ngụy Ngọc Lâm một cái.
Chỉ thấy sau lưng Ngụy Ngọc Lâm có mấy cỗ xe ngựa, trên xe ngựa có không ít rương lớn, nàng lập tức cười ra mắt đào hoa: “Vui mừng.”
“Lần này ngươi đưa gì đến cho ta thế?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
“Vị này là...” Tiêu Thần An nhìn Ngụy Ngọc Lâm, nghi ngờ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm cũng dừng mắt nhìn Tiêu Thần An.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Về việc có muốn nói ra bản thân mình là ai không thì phải xem Ngụy Ngọc Lâm.
Dù sao thì hợp tác với nàng là chuyện mất đầu đó.
Ngụy Ngọc Lâm cười một cái rồi nói: “Dùng lời của Công chúa điện hạ để nói, chắc là ta và Công chúa điện hạ là người hợp tác, ta họ Ngụy, mọi người gọi ta Ngụy công tử là được.”
Ngụy Ngọc Lâm giới thiệu bản thân, nhưng hình như hắn không tò mò chút nào về thân phận của Tiêu Thần An.
Mà hắn quay đầu lại, cho người chuyện rương hòm từ trên xe ngựa xuống.
Đến khi rương hòm lần lượt được mở ra.
Gần như mọi người bị chói mù mắt rồi.
Thứ đựng ở bên trọng, vậy mà toàn là vàng thật bạc trắng!
Có vàng miếng, có thỏi bạc, một rương lại một rương!
Tiêu Vũ cũng bị dọa cho giật mình: “Sao lại đưa nhiều tiền đến vậy?”
“Không phải nói là hợp tác sao? Đây là tiền đặt cọc.” Ngụy Ngọc Lâm cười nói.
Tiêu Vũ nghe thấy vậy thì nói: “Còn về thứ ta đã đồng ý với ngươi, ta sẽ nhanh chóng cho người mang qua.”
Ngụy Ngọc Lâm cười: “Không vội.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận