Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 526: Làm Sao Ngươi Biết Ta Họ Lữ

.



Chương 526: Làm Sao Ngươi Biết Ta Họ Lữ
Đầu bếp chính có vẻ chán ghét nhìn Tiêu Vũ: “Nếu ngươi đã đến đây làm quản sự, vậy từ nay về sau ngươi phải chịu trách nhiệm quản lý hai bà tử rửa rau đấy!”
Đầu bếp chính vẫn có tiếng nói nhất định ở đây.
Coi như là cấp trên của Tiêu Vũ.
Đây là nơi kỹ năng quyết định tất cả.
Cũng giống như ở nhà xưởng kiếp trước, những thợ lành nghề cũng đại diện cho một số quyền lực nhất định và không dễ đắc tội.
Tiêu Vũ nói: “Được! Lục sư phó, ta nghe lời ngươi!”
“Ngươi gọi ta là cái gì?” Đầu bếp chính cau mày nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi nghe lầm rồi, ý ta là Lữ sư phụ, ngươi hẳn là họ Lữ đúng không?”
“Này? Làm sao ngươi biết ta họ Lữ?” Đầu bếp chính có chút kinh ngạc.
Tiêu Vũ: “…”
Đoán bừa cũng đúng à?
Quả thực họ Lữ hả.
“Ta cũng nghe người ta nói trên đường tới đây.”
“Xem ra ngươi còn biết làm công, sau này nếu ngươi làm tốt, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi!” Đầu bếp chính cau mày nói.
Hắn ta nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta, Tiêu Vũ không tin hắn ta này sẽ đối xử tốt với nàng.
Nhưng điều này đối với Tiêu Vũ không quan trọng.
Tiêu Vũ sẽ không có thái độ tốt khi đối phó với một kẻ biến thái như vậy.
Nàng cũng muốn gây chuyện lớn trong doanh trại này, đến lúc đó nhất định sẽ có một cái nồi đen lớn để gánh chịu hậu quả thay nàng... Nàng cảm thấy đầu bếp chính này rất thích hợp để gánh nồi.
Khi Tiêu Vũ nghĩ đến điều này, tâm trạng của nàng đột nhiên tốt lên, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm.
Đầu bếp chính nhìn cô nương xấu xí đang cười trước mặt, chỉ cảm thấy đầu óc người này không bình thường, nghe không hiểu lời nói tốt xấu, cũng không thể phân tích rõ ràng tình huống.
Tiêu Vũ cứ như vậy ở lại nhà bếp.
Ban ngày cũng thành thật nhặt rau.
Mùa này, Vọng Sơn quận lại gặp thiên tai, nên không còn rau tươi.
Bây giờ rau mà Tiêu Vũ nhặt chỉ là mấy thứ rau khô đã bị sâu.
Vũ Văn Phong đã chuẩn bị lương thực từ trước, nhưng ông ta cảm thấy phải dự phòng, không thể ăn hết lương thực ngay, nên bữa ăn cũng không tốt, chỉ miễn cưỡng no bụng.
Việc Tiêu Vũ làm là chọn bỏ phần thối rữa rõ ràng.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn, nàng cũng không còn thèm ăn nữa.
Hơn nữa nàng còn hạ quyết tâm, sau khi ăn cơm xong, nhất định phải tìm cách tự nấu ăn riêng.
Nhưng thực tế chứng minh, có lẽ Tiêu Vũ nghĩ nhiều quá rồi.
Bởi vì khi thực sự đến giờ ăn, tên đầu bếp chính chọn ra vài miếng thịt hiếm hoi, để vào bát của mình, rồi sai hai tên gầy đinh đi phát cơm.
Sao gọi là gầy đinh?
Vì hai người theo phụ đầu bếp này, không thể gọi là tráng đinh, thân hình thì giống như cây tre, có cảm giác gió thổi là ngã.
Không phải họ ăn không ngon, ở bếp dễ vớt được đồ ăn lắm, hai người này có lẽ bẩm sinh đã có sức khỏe kém.
Thông thường người như vậy không được tuyển vào, nhưng bây giờ Vũ Văn Phong đã điên rồi, thứ ông ta cần là người sống!
“Hai ngươi nhanh lên! Lề mề chậm chạp thế kia, trông có giống hai bộ xương khô không, còn muốn làm xong việc về ăn cơm không hả?” Đầu bếp chính quát.
Hai người gầy kia cũng không nói chuyện nhiều với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cũng không biết tên hai người, nên nàng thầm đặt biệt danh, một là Cây Tre Nhỏ và Cây Tre Lớn.
Nói chung, hai cây tre mang phần cơm của mọi người nhà bếp này ra ngoài, rồi có người đến lấy.
Còn một số đặc biệt phải đích thân mang tới.
Đợi làm xong việc, đồ ăn còn lại cho mọi người cũng đã nguội.
Đầu bếp chính đã ăn xong, nhìn hai cây tre kia dặn dò: “Đây là của các ngươi!”
Tiêu Vũ đứng bên cạnh hỏi: “Của ta đâu?”
“Ngươi mới tới hôm nay đã muốn ăn cơm à? Ngươi chẳng lên chiến trường, cũng chẳng làm việc vất vả gì, có tư cách gì mà ăn cơm?” Đầu bếp chính lạnh lùng cười nhạt.
Xem như Tiêu Vũ đã hiểu.
Vị đầu bếp này nói sẽ chăm sóc mình, nhưng đúng là “chăm sóc” rồi, hóa ra là chăm sóc kiểu này.
Xem ra mình đoán không sai.
Tiêu Vũ vốn đã có ý định nấu ăn riêng, nên hoàn toàn không quan tâm có được phần ăn hay không.
Nhưng... Cũng không hoàn toàn không quan tâm.
Nàng không muốn ăn thì được, nhưng đầu bếp chính không cho lại là chuyện khác.
Tiêu Vũ lặng lẽ ghi nhớ món nợ này với đầu bếp chính.
Đầu bếp chính tưởng Tiêu Vũ sẽ cãi lại, ai ngờ Tiêu Vũ không nói gì mà im lặng bỏ đi.
Tiêu Vũ muốn đi đến nhà xí.
Đây vẫn là nhà xí riêng cho nữ dùng.
Dĩ nhiên là không phải ai cũng dùng được.
Tiêu Vũ vào nhà xí, khóa cửa lại, rồi di chuyển đến không gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận