Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 600: Không Câu Nệ

.



Chương 600: Không Câu Nệ
Chứa hai người bọn họ còn chưa đủ, trong cái rương gỗ này còn muốn chứa thêm người nữa hả?
Cho dù là chuẩn bị giết heo cũng sẽ không dùng phương thức xếp chồng người như vậy mà chứa chứ?
Bọn họ là người! Không phải bao tải!
Bên trên vẫn có người bị ném xuống.
Ngụy Ngọc Lâm vươn tay ra bảo vệ Tiêu Vũ.
Hắn dùng tay của mình chặn ra một khu vực nhỏ để Tiêu Vũ không phải bị đập xuống như vậy, cũng không cần bị làm cái đệm mãi.
Nghe tiếng đã biết người tới rất nhẹ.
Tiêu Vũ không nhịn được lấy đèn pin ra, nhìn thoáng qua.
Vậy mà lại là một hài tử bảy tám tuổi.
Không biết là nam hài hay nữ hài, toàn thân đều bẩn thỉu, thoạt nhìn rất đáng thương.
Tiêu Vũ nhíu mày lại: “Này, nó không sao đấy chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm trở mình lại, vươn tay kiểm tra hài tử.
“Hôn mê rồi.”
Tiêu Vũ lạnh giọng nói: “Tốt nhất mấy tên ngốc này đừng ném người vào trong nữa, nếu không cô nãi nãi ta sẽ không nhịn được nữa đâu!”
Nàng mà không chịu đựng được nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.
Sẽ đưa mấy tên thiếu đạo đức này tới Tây Thiên luôn.
À không, thứ thiếu đạo đức như vậy không hợp với Tây Thiên mà nên xuống Địa ngục mới đúng.
Cũng may xe ngựa lắc lư qua lại, cũng không có người bị đưa tới nữa.
Tiêu Vũ có thể cảm giác được bọn họ đã ra khỏi thành.
Sau đó, chắc là bọn họ dừng lại ở một thôn trang.
Có người khiêng cái rương của bọn họ đi vào bên trong.
“Trước khi đưa vào bên trong, chúng ta vẫn nên tìm kiếm trước...”
Rương hòm bị đặt xuống đất, sau đó mở ra.
Ngay sau đó Tiêu Vũ lập tức bật ra: “Có ai không, cứu mạng!”
Đương nhiên Tiêu Vũ sẽ không để cho những kẻ này soát người mình.
Cũng may mà mấy người này tới thôn trang rồi mới muốn những thứ này...
Trên thực tế, bọn chúng chưa đến thôn trang thì cũng không dám nghĩ đến.
Bởi vì... trên đường bọn chúng còn có đồng bọn khác, làm như vậy rất dễ bị phát hiện.
Bọn chúng phải bỏ lại đồng bọn của mình.
Đây là một thời cơ rất tốt.
Thật không ngờ rằng bà cô xấu xí kia vậy mà tỉnh lại!
“Có phải thuốc của ngươi hết hạn rồi không? Sao mới đó mà đã tỉnh rồi?” Một kẻ trong đó hỏi người còn lại.
Một kẻ khác giọng lạnh lùng nói: “Sao ta biết được?”
Nhưng vào lúc này, lại có mấy người vây quanh.
“Đừng gọi nữa, ngươi đã đến Thanh Hà sơn trang của bọn ta rồi, bây giờ có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.” Người tới lạnh giọng nói.
Tiêu Vũ đề phòng mà hỏi: “Các ngươi là ai?”
Trên người kẻ vừa mới đến mặc một thân y phục có hoa văn hình đồng tiền, xem ra chính là một quản sự, không giống với những kẻ chạy việc làm việc lặt vặt vừa rồi.
“Bọn ta là ai, ngươi không cần biết.”
“Người đâu, nhốt bọn chúng lại, đưa đồ ăn lên!” Người tới giọng lạnh lùng nói.
Tiêu Vũ chỉ vào rương hòm: “Ta mặc kệ các ngươi đang làm gì, nhất định phải mang tiểu bạch kiểm của ta theo cho ta!”
Kẻ bắt bọn họ tới phì một tiếng: “Tới bây giờ bà cô xấu xí này còn nhớ thương tiểu bạch kiểm.”
“Nhốt bọn chúng chung một chỗ.” Quản sự cũng không muốn vì chuyện như vậy mà hao tâm tổn trí, càng không muốn đi làm khó một người chết.
Tranh cãi với người chết cũng không có gì hay.
Hơn nữa Tiêu Vũ thật sự quá xấu rồi, xấu đến mức gã ta cũng có chút đồng tình.
Vì vậy Tiêu Vũ, tiểu bạch kiểm, à, xin lỗi, là Ngụy Ngọc Lâm.
Còn có đứa bé ăn xin kia bị nhốt trong một căn phòng.
Căn phòng này rất cũ nát.
Bên trong còn có một loại mùi hương khó ngửi.
Cửa sổ đã bị đóng đinh, cửa cũng bị buộc lại từ bên ngoài.
Lúc này Tiêu Vũ đi kiểm tra đứa bé ăn xin kia một chút, cho đứa bé dùng một chút nước linh tuyền, lúc này đứa bé ăn xin mới tỉnh lại.
Bấy giờ Tiêu Vũ mới nhìn thấy rõ đây là một tiểu nam hài, thoạt nhìn là một hài tử số khổ.
“Các... ngươi, là bị bắt tới chung với ta sao?” Đứa bé ăn xin quan sát xung quanh rồi hỏi thẳng.
Tiêu Vũ còn tưởng rằng đứa bé ăn xin này sẽ sợ
Không ngờ rằng cậu bé lại bình tĩnh như vậy.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đúng, ngươi không sợ sao?”
“Ta là Tô Niên Sinh, ta cố ý bị bắt tới.” Tô Niên Sinh lạnh giọng nói.
Cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì cùng Ngụy Ngọc Lâm nhìn nhau một cái, rất bất ngờ: “Cố ý bị bắt tới?”
Ô hô! Ở đây còn có thể gặp được người đồng đạo sao? Nhưng có phải người đồng đạo này nhỏ tuổi quá không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận