Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 116: Cướp Liền Ba Quận

.



Chương 116: Cướp Liền Ba Quận
“Nói, rốt cuộc các ngươi là ai? Có nhìn thấy cống phẩm hay không!” Triệu Kiếm đặt kiếm trong tay lên cổ của một người trong đó dưới sự ra hiệu của Thẩm Hàn Thu.
Người này run rẩy rồi quỳ xuống đất: “Không có... chưa từng thấy.”
Bây giờ hắn ta không muốn dính dáng tới cống phẩm một chút nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm một đạo quan xuất gia, tìm tổ sư gia phù hộ mình một chút.
“Chu Dương?” Lúc này Lưu Thống lĩnh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lúc trước hai người đã từng gặp mặt.
Chu Dương thấy là Lưu Thống lĩnh thì kích động đến mức muốn òa khóc, hắn ta lập tức xông tới ôm lấy Lưu Thống lĩnh: “Huynh đệ cứu ta với!”
“Các ngươi làm sao vậy?” Lưu Thống lĩnh hỏi theo bản năng.
Sắc mặt Chu Dương trắng bệch: “Bọn ta gặp quỷ!”
“Không, không phải quỷ, thi thể còn sống!” Người quỳ dưới đất gào khóc run rẩy nhấn mạnh.
Quỷ thì không có hình dạng, làm gì rõ ràng như vậy, tìm đầu đòi cơ thể khắp nơi? Lúc trước người này đã xem không ít câu chuyện yêu quái, không phải sao, lúc này trí tưởng tượng này đã có chút tác dụng rồi.
Nếu Tiêu Vũ ở đây nhất định cũng sẽ cực kỳ thưởng thức người này.
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu cũng đen lại: “Cuối cùng những người này là ai?”
Lưu Thống lĩnh trả lời: “Đây là hộ vệ của Thượng Cốc quận.”
Thẩm Hàn Thu nghe thấy thì trong trong lòng lập tức có dự cảm xấu, hắn ta hỏi theo bản năng: “Sao người Thượng Cốc quận các ngươi lại xuất hiện ở khu vực Quảng Dương quận?”
“Bọn ta phụng mệnh áp tải cống phẩm vào kinh thành, trên đường tới đây đã gặp quỷ, đồ bị cướp.” Chu Dương nói tới đây đã muốn bật khóc.
Gặp phải quỷ suýt chút nữa bỏ mạng thì thôi, bây giờ đồ đã mất, cho dù không bị quỷ rút đầu thì xem ra hắn ta cũng không sống được lâu.
Lưu Thống lĩnh nghe thấy lời này thì dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Chu Dương, sau đó vươn tay ra cho Chu Dương một cái ôm thật chặt.
“Huynh đệ, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
Chu Dương thoáng cái trở nên xúc động: “Thật chứ?”
“Không coi là thật cũng không được, Nghiệp Thành quận bọn họ cũng bị mất đồ.” Triệu Kiếm ở bên cạnh bổ sung một câu.
Chu Dương nhìn về phía Lưu Thống lĩnh, vẻ mặt buồn rười rượi hỏi: “Các ngươi cũng gặp phải quỷ sao?”
Lúc này Lưu Thống lĩnh mới nhỏ giọng nói: “Bọn ta gặp phải một bình tro cốt, trong đó bốc lên quỷ vụ, quỷ vụ dày đặc, bọn ta không nhìn thấy bất kỳ cái gì, đợi đến khi có thể thấy rõ thì đồ đã mất rồi.”
Chu Dương lập tức trở nên hâm mộ: “Con quỷ kia thật là nhân từ với các ngươi, không hù dọa các ngươi. Ngươi không biết ta nhìn thấy gì đâu! Cái đầu quỷ kia bay trên trời, bảo là muốn tìm cơ thể, dưới đất còn có một cơ thể không đầu đi lại, bảo là muốn tìm đầu...”
Chu Dương dùng từ ngữ có hơi phóng đại. Trên thực tế ma nơ canh kia vốn không hề nhúc nhích, chỉ có cái đầu bị máy bay không người lái treo bay khắp nơi.
Trên trán Thẩm Hàn Thu nổi gân xanh: “Các ngươi câm miệng cho ta, không được phép nói những lời quỷ thần như vậy nữa, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”
Sau khi Chu Dương nhìn thấy người sống thì tâm trạng đã bình tĩnh hơn một chút, lúc này hắn ta lại hỏi: “Vị này là...”
Lưu Thống lĩnh nói: “Vị này chính là Thẩm Thống lĩnh tới từ Thịnh Kinh, là Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành, bây giờ cũng đồng thời chịu trách nhiệm bảo vệ Thịnh Kinh.”
“Lần này tới là để điều tra vụ án cống phẩm mất tích. Thẩm đại nhân kêu chúng ta yên tâm, nhất định sẽ cho chúng ta một lời giải thích.” Lưu Thống lĩnh tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu: “...”
Hắn ta từng nói như vậy khi nào hả? Có điều tuy rằng hắn ta chưa nói nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, không diệt trừ được tên trộm này làm người uổng phí!
“Xe áp tải cống phẩm của các ngươi đều đi qua nơi này sao?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
“Đúng vậy, không chỉ Nghiệp Thành và Thượng Cốc quận bọn ta, còn có người Đại quận, Tề quận cũng đi qua nơi này, tính toán thời gian, tối hôm nay cũng phải đi ngang qua nơi này.” Chu Dương thuận miệng nói.
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu lập tức hơi thay đổi: “Không ổn!”
Nói rồi Thẩm Hàn Thu đã xoay người lên ngựa, không thèm quan tâm điều tra tung tích kẻ trộm, bây giờ hắn ta phải đi ngăn cản vụ án lớn tiếp theo xảy ra.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đuổi theo đi!” Triệu Kiếm thấy những người kia đều bất động thì tức giận nói.
Trong lúc nhất thời, thủ quân Nghiệp Thành và Thượng Cốc cùng với Quảng Dương quận phái ra đều đi theo phía sau Thẩm Hàn Thu, quy mô to lớn lao nhanh như tên bắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận