Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 358: Dũng Cảm Thật

.



Chương 358: Dũng Cảm Thật
Ví dụ như trước kia, Sở Duyên cũng muốn làm thống lĩnh hộ vệ cho nàng, nhưng chức thống lĩnh hộ vệ đã cho Hắc Phong rồi, vậy nên nàng đã phong một chức quan khác cho Sở Duyên.
Dù sao thì hiện giờ ở căn cứ quan lớn quan nhỏ đều thiếu.
Nếu như mà đồng ý thì một người treo ba chức quan lên người cũng đủ dùng.
Chức quan dùng hết rồi thì cũng không sao cả, nàng vẫn còn có thể từ các triều đại khác, lấy ra một số chức quan ở những hệ thống khác để phong thưởng cũng được.
Dù sao thì căn cứ của nàng, nàng làm chủ.
Nàng muốn khiến cho mỗi người ở căn cứ đều cảm thấy bọn họ là một khâu rất quan trọng ở căn cứ! Là một khâu không thể bị coi nhẹ!
Nay nàng muốn thành công kéo Ngụy Ngọc Lâm về đội của mình, từ đối tượng hợp tác trở thành thuộc hạ, vậy thì đương nhiên không thể lạnh nhạt với người ta rồi.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Vậy ta quan trọng hay là bọn họ quan trọng?”
Khi Thiết Sơn đến thì nghe thấy Ngụy Ngọc Lâm nói câu này.
Hắn ta hận không thể chặn lỗ tai mình lại!
Công tử bị người ta tẩy não rồi sao?
Cho dù hắn ta có ngốc cũng có thể nhìn ra manh mối.
Không lẽ công tử tranh đoạt tình yêu với Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh kia?
Tiêu Vũ thấy thái độ kì lạ của Ngụy Ngọc Lâm, cũng nghĩ sâu hơn, tại sao Ngụy Ngọc Lâm lại hỏi như vậy?
Tạ Vân Thịnh!
Vấn đề xuất hiện trên người Tạ Vân Thịnh!
Hôm nay nàng dẫn Tạ Vân Thịnh đi, để Tạ Vân Thịnh làm việc giúp mình, bận rộn cả một ngày, đây là Ngụy Ngọc Lâm có ý kiến rồi!
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngươi để ý đến sự tồn tại của Tạ Vân Thịnh đến vậy sao?”
Ngụy Ngọc Lâm cau mày, đắn đo ý tứ của Tiêu Vũ.
Nếu hắn nói không để ý, liệu Tiêu Vũ có nói với hắn rằng, trong ba ngàn trai lơ của nàng, Tạ Vân Thịnh cũng có một phần trong đó?
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nói: “Để ý.”
Ngụy Ngọc Lâm đội mũ có màn che, Tiêu Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng một câu để ý, Tiêu Vũ lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Mẹ nó!
Ngụy Ngọc Lâm đúng là dũng cảm!
Vậy mà dám dễ dàng thừa nhận bản thân để ý Tạ Vân Thịnh!
Tiêu Vũ giơ ngón tay cái: “Dũng cảm!”
...
Nể mặt Ngụy Ngọc Lâm nên Tiêu Vũ cho Tạ Vân Thịnh nghỉ phép.
“Tạ Vân Thịnh, khoảng thời gian này vất vả cho ngươi, ngươi nên nghỉ ngơi tử tế rồi.” Tiêu Vũ nhìn Tạ Vân Thịnh dịu giọng nói.
Tạ Vân Thịnh có hơi nghi ngờ: “Công chúa, người có ý gì? Đình chỉ chức vụ của ta sao?”
Tiêu Vũ nghiêm mặt: “Nói đùa! Ai dám nói thế! Sao ta có thể đình chỉ chức vụ của ngươi! Đây là nghỉ phép!”
“Bây giờ ta cho ngươi nghỉ phép, sau này cũng sẽ cho người khác nghỉ phép, đây là điều ngươi nên có!” Tiêu Vũ nói tiếp.
Tạ Vân Thịnh lại nói: “Cha ta dặn rồi, có thể ngày tháng ở Ninh Nam rất khổ, bảo ta nhất định không được lười biếng trốn làm, bảo ta phải cố gắng làm việc cho Công chúa.”
Hắn ta đã chuẩn bị tư tưởng ngày ngày làm việc vất vả từ lâu rồi.
Huống chi sau khi đến Ninh Nam, thì hắn ta phát hiện cuộc sống ở đây không khổ một chút nào.
Cuộc sống thoải mái đến mức hắn ta tăng lên năm cân, bây giờ Công chúa còn cho hắn ta nghỉ phép, hắn ta chột dạ lắm!
“Nói nhảm nhiều thế? Cho ngươi nghỉ phép thì ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt!” Tiêu Vũ nói tiếp.
Tạ Vân Thịnh được cho nghỉ phép trong mơ hồ.
Hắn ta vừa nhàn rỗi là chạy nhảy lung tung khắp nơi.
Khi gặp được Hắc Phong, Hắc Phong không nhịn được mà hỏi: “Tạ tiểu tướng quân, ngươi không cần làm việc sao?”
Tạ Vân Thịnh nói: “Ồ, Công chúa cho ta nghỉ phép rồi!”
Hắc Phong nghe vậy có hơi ngưỡng mộ: “Công chúa đối với ngươi tốt thật.”
Rất nhanh, Ngụy Ngọc Lâm đã nghe thấy Thiết Sơn bẩm báo: “Công tử, ngài nghe nói chưa?”
Ngụy Ngọc Lâm cau mày: “Có gì nói thẳng.”
Lời mở đầu như vậy khiến cho người ta thấy rất sốt ruột.
Thiết Sơn nói tiếp: “Công chúa cho Tạ Vân Thịnh nghỉ phép rồi, Công chúa đối xử tốt với Tạ Vân Thịnh thật đấy... Công tử, ngài nói xem có phải Công chúa thực sự nhìn trúng Tạ Vân Thịnh rồi không? Tạ Vân Thịnh đã là trai lơ của Công chúa rồi?”
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm u ám nhìn qua.
Thiết Sơn lập tức che miệng lại, tỏ ý bản thân đã im mồm rồi, không cần công tử nói gì cả.
Lúc chập tối, Ngụy Ngọc Lâm đến tìm Tiêu Vũ: “Công chúa, căn cứ của ngươi ta đã hiểu được tương đối rồi, ta không ở lại nữa.”
Tiêu Vũ rất ngạc nhiên: “Hả? Ngươi muốn đi rồi?”
Trong giọng điệu của Ngụy Ngọc Lâm mang theo vài phần chế nhạo: “Không ở đây làm phiền Công chúa nữa.”
Hắn ở lại đây sợ là làm phiền Tiêu Vũ tìm ba ngàn trai lơ nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận