Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 867: Nhìn Thấy Ta Mà Vui Vẻ Như Vậy, Chứng Minh Ngươi Không Ghét Ta

.



Chương 867: Nhìn Thấy Ta Mà Vui Vẻ Như Vậy, Chứng Minh Ngươi Không Ghét Ta
Tiêu Vũ vẫn rất tán thưởng tấm lòng trung thành của Thiết Sơn.
Thế nên, Tiêu Vũ nói: “Được rồi, ngươi đừng căng thẳng như vậy, không bao lâu nữa là chúng ta quay về rồi.”
“Bổn Công chúa cũng không phải loại người sẽ dễ dàng thích người khác.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Trái tim thấp thỏm của Thiết Sơn đã bình yên trở lại.
Sau khi Tiêu Vũ đuổi Thiết Sơn đi thì ngồi trên bến tàu nhìn những con cá heo gần đấy.
Tiêu Vũ rất thích những con cá heo này.
Tiêu Vũ cũng rất hào phóng, nàng lấy một ít cá ở trong không gian ra đút cho cá heo ăn.
Động tác của Tiêu Vũ rất nhanh, người bên cạnh cũng không nhìn rõ Tiêu Vũ vứt gì xuống nước.
Nhưng rất nhanh, động tác của Tiêu Vũ bỗng dừng lại.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Hải Phong chủ mang theo nụ cười bước đến, khi Hải Phong chủ đi làm Tiêu Vũ nhớ đến khổng tước xòe đuôi.
Nàng lại không nhịn được mà muốn cười.
Phong Hải chủ nói: “Nhìn thấy ta mà vui vẻ như vậy, chứng minh ngươi không ghét ta.”
“Phong Hải chủ, nếu như ngươi muốn nói đến chuyện khác thì được, nhưng muốn nói đến tình yêu nam nữ thì miễn đi, ta còn muốn sống thêm hai năm nữa.” Tiêu Vũ nói tiếp.
“Sao lại liên quan đến sống chết rồi?” Phong Hải chủ nghi ngờ hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Cha ta lấy rất nhiều mẹ kế cho ta, sau đó ông ấy mất sớm.”
Phong Hải chủ nói: “Ngươi cũng đâu gả cho mấy người, lo lắng gì chứ?”
Tiêu Vũ: “...” Nếu không phải lo lắng điều này, nói không chừng nàng đã có ba nghìn trai lơ từ lâu rồi.
Phong Hải chủ nói: “Ta đến tìm ngươi là muốn tâm sự lời trong lòng với ngươi.”
Cả mặt Tiêu Vũ tràn ngập sự từ chối, nàng cảm thấy mình và Phong Hải chủ không có lời trong lòng nào cần phải nói.
Phong Hải chủ đã mở miệng: “Chúng ta trò chuyện một lát, nếu như bọn ta quy thuận triều đình thì triều đình có thể cho bọn ta những lợi ích cụ thể nào.”
Tiêu Vũ nghe đến đây vẻ mặt nàng mới hòa hoãn lại.
Hóa ra là nói đến vấn đề này à!
Vấn đề này có thể nói!
Tiêu Vũ đáp ngay: “Ngươi có yêu cầu gì thì đều có thể nêu ra, nếu như có thể đáp ứng, ta sẽ cố hết sức khiến các ngươi hài lòng.”
“Ngươi khiến bọn ta hài lòng?” Phong Hải chủ nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ ho nhẹ một cái: “Tiêu Công chúa sẽ khiến các ngươi hài lòng.”
Phong Hải chủ nói: “Nếu như ta muốn Công chúa ban hôn ngươi cho ta thì sao?”
Tiêu Vũ chẳng ngờ nói tới nói lui Phong Hải chủ lại kéo chủ đề đến chuyện này.
Đôi mắt hồ ly của Phong Hải chủ khi cười như mang theo cả đào hoa, hắn ta tiếp tục nói: “Tiêu cô nương, tuy ta từng là hải tặc, nhưng mọi người đều xưng ta là người nhân nghĩa, ta chưa từng làm tổn thương đến người vô tội, không phải kẻ hung tàn ác độc.”
“Điểm này thì ta biết.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Nếu như Phong Hải chủ thực sự là người xấu gì đó, vậy thì nàng vớt Phong Hải chủ từ dưới biển lên như thế nào sẽ ném hắn ta vào biển như thế đó.
Cái kiểu còn phải trói hắn vào một tảng đá ấy.
“Nếu như ta quy thuận triều đình, chắc là cũng được phong quan. Nếu như ngươi gả cho ta, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nói: “Ta từng nói, ta cứu ngươi không cần ngươi chịu trách nhiệm, nếu như ai ai cũng muốn chịu trách nhiệm vậy thì trước mặt ngươi còn bao nhiêu người đang xếp hàng đấy!”
Phong Hải chủ nói: “Khi ngươi kéo ta từ dưới biển lên, hình như ta đã nhìn thấy thần linh.”
Tiêu Vũ không nhịn được mà nói: “Không phải nhìn thấy Dạ Xoa à?”
Khi đó Phong Hải chủ nói ra sao nhỉ? Là nói nàng là Dạ Xoa nhỉ?
Phong Hải chủ bị Tiêu Vũ nhắc nhở như vậy có hơi xấu hổ.
Thần linh và Dạ Xoa, không phải từ đồng nghĩa.
“Tóm lại, ngươi cứu ta, ta rất cảm kích ngươi, nhưng ngoại trừ cảm kích, ta còn thấy rung động với ngươi, ta muốn lấy ngươi.” Ánh mắt Phong Hải chủ kiên định mà nói.
“Trước nay chưa từng có một nữ nhân nào có thể khiến ta động lòng như vậy.”
“Tiêu cô nương, hiện giờ ngươi chưa thích ta cũng không sao, nhưng ta tin rằng, ngươi sẽ nghĩ thông thôi.” Phong Hải chủ nghiêm túc nói.
Tiêu Vũ đứng lên: “Cái đó, Phong Hải chủ, ta mệt rồi, ta về trước nghỉ ngơi nhé.”
Nói xong Tiêu Vũ hấp tấp rời đi.
Ở trên đảo nghỉ ngơi một ngày.
Phong Hải chủ mang theo tùy tùng thân cận của mình, lựa chọn lên bờ.
Tiêu Vũ hỏi một câu: “Ngươi không sợ chuyến này có đi không về sao? Vốn không hề có chiêu hàng gì cả, thực ra… là muốn một mẻ tóm gọn ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận