Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 868: Trời Sắp Đổ Mưa, Công Chúa Muốn Vượt Tường*

.



Chương 868: Trời Sắp Đổ Mưa, Công Chúa Muốn Vượt Tường*
*Cả câu là Hồng hạnh vượt tường, ý chỉ việc ngoại tình.
Phong Hải chủ nói đùa: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
“Chuyến này ta đi không phải vì triều đình, là vì Tiêu cô nương!” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Thiết Sơn cảm thấy câu này quả thực không có cách nào nghe tiếp nữa rồi.
Đám cỏ xanh trên đầu công tử nhà mình lại cao thêm hai thước!
Thiết Sơn chỉ muốn nhanh chóng lên bờ, hắn ta cảm thấy Tiêu Vũ là một quả bom, nổ trong tay ai cũng đừng nổ trong tay hắn ta.
Lời khẩn cầu của Thiết Sơn vô cùng hữu dụng.
Cho đến tận khi lên bờ, Phong Hải chủ cũng không lấy lòng Tiêu Vũ nữa.
Thấy thuyền đến từ phương xa, thôn dân của Hải Đới thôn xếp thành đội hộ vệ, còn thủ quân của Lâm Hải quận, và người của Dạ Bắc Lan đều đến đủ.
Tiêu Vũ đứng trước nhất: “Người mình!”
“Là cô cô!” Tiêu Nguyên Cảnh vừa nhìn đã nhận ra cô cô nhà mình.
Thuyền cập bờ, mọi người xuống thuyền nhỏ trước mới có thể lên bờ.
Nếu như thuyền lớn đừng quá gần bờ sẽ dễ bị mắc cạn.
Đợi khi đám người Tiêu Vũ từ thuyền nhỏ xuống.
Ngụy Ngọc Lâm bước lên trước định đỡ Tiêu Vũ, nhưng nghĩ tới có lẽ Tiêu Vũ không tình nguyện có quá nhiều tiếp xúc với hắn, lúc này Ngụy Ngọc Lâm lại dừng bước.
Nhưng Phong Hải chủ lúc này lại rất nhiệt tình, trực tiếp đỡ lấy cánh tay của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ chưa kịp phản ứng lại thì đã để Phong Hải chủ đỡ nàng xuống thuyền.
Nhất thời… bầu không khí có hơi ngưng đọng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bốn mắt này, là của Ngụy Ngọc Lâm và Thiết Sơn.
Lúc này Thiết Sơn hận không thể bỏ đầu mình vào trong biển!
Trước mặt mọi người, Tiêu Vũ cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Phong Hải chủ, nàng do dự một lát rồi mới thờ ơ dịch cánh tay của mình ra.
Lúc này Tiêu Vũ cũng đã chú ý tới có người đang nhìn mình rồi.
Vừa ngẩng đầu nàng đã thấy Ngụy Ngọc Lâm đứng ở một nơi không xa không gần nhìn nàng, trên mặt Ngụy Ngọc Lâm còn mang theo nụ cười.
Tiêu Vũ giới thiệu: “Phong Hải chủ, vị này là Ngụy Thái tử.”
“A Vũ, trên đường có gặp nguy hiểm không?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ đáp lời: “Không có, khá tốt.”
“A Vũ?” Phong Hải chủ quay đầu nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cười ngượng một cái: “Cái kia, có một chuyện ta chưa nói thật cho ngươi biết, ngươi đừng để ý, thực ra ta… không phải họ Tiêu.”
“Ngươi là Công chúa Tiêu Vũ của Đại Ninh?” Phong Hải chủ hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu: “Không phải ta có ý lừa dối ngươi…”
Tuy rằng hình như có ý, cố ý không muốn tiết lộ thân phận.
Nhưng hình như Phong Hải chủ không quá để ý đến chuyện này, chỉ kiên định nói rằng: “Mặc kệ ngươi là người nào, ta đều muốn cưới ngươi.”
Tiêu Vũ vô cùng bất lực.
“Phong Hải chủ, nữ tử tốt trong thiên hạ này có nhiều lắm, nếu như người thích người nào, bổn cung sẽ ban hôn cho người, nhưng ta… chúng ta không hợp.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm liếc Tiêu Vũ một cái.
Hắn thấy Tiêu Vũ từ chối Phong Hải chủ, vẻ mặt hòa hoãn hơn một chút.
Trên đường quay về Hải Đới thôn, Phong Hải chủ vẫn không để Ngụy Ngọc Lâm ở trong lòng, hắn ta không ngừng chạy theo sau lưng Tiêu Vũ, thể hiện sự ân cần.
Ngụy Ngọc Lâm thì tìm một chỗ tối, nhéo lỗ tai Thiết Sơn.
Thiết Sơn cực kỳ tủi thân: “Trời sắp đổ mưa, mẹ muốn gả cho người ta, ta có thể làm gì chứ?”
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm tái mét: “Công chúa là mẹ của ai? Còn mẹ gả cho người khác! Không biết nói chuyện thì im mồm!”
“Vậy thì, trời sắp đổ mưa, Công chúa muốn vượt tường, đúng rồi chứ?” Thiết Sơn nói tiếp.
“Hơn nữa, ngài xem đi, bản thân ngài cũng không có cách nào với tên Phong Hải chủ không biết xấu hổ kia, ngài muốn ta phải làm sao?” Thiết Sơn ra vẻ thông thạo, không hề sợ hãi đắc tội chủ tử nhà mình.
Thiết Sơn là kiểu người bình thường thì hèn, nhưng cũng có lúc thông minh chợt lóe, cứng cổ, không hề sợ hãi.
Ngụy Ngọc Lâm bị Thiết Sơn nói như vậy, không cãi được lại.
“Thường nói, liệt nữ sợ triền lang*! Điện hạ, ngài vẫn phải tiếp tục cố gắng cố gắng đi!” Thiết Sơn nói tiếp.
*Tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ con gái có cứng rắn đến đâu cũng sợ người đàn ông lì lợm đeo bám.
Ngụy Ngọc Lâm híp mắt, vẻ mặt thâm thúy.
Trước kia hắn luôn cảm thấy Tiêu Vũ ham chơi, không cần vội, hắn có thể lặng lẽ đợi, âm thầm bảo vệ nàng. Rồi sẽ có một ngày, khi A Vũ vừa quay đầu sẽ nhìn thấy sự tồn tại của hắn, biết hắn thật lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận