Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 696: Phải Trồng Cây Chuối Đi Ngoài Sao?

.



Chương 696: Phải Trồng Cây Chuối Đi Ngoài Sao?
Tiêu Vũ nói rất nhanh, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Nàng lo là đợi lát nữa sẽ có người đến tìm bọn họ gây chuyện, không dễ rời đi nữa.
Tô Lệ Nương lập tức dẫn Tiêu Nguyên Cảnh tới, cho Tiêu Nguyên Cảnh đi vào đường hầm trước, sau đó bản thân mới đi xuống.
Võ Vương thấy vậy vội vàng nói: “Ta đi theo bảo vệ bọn họ.”
Trong mắt người khác có thể nghĩ cảm thấy Võ Vương tham sống sợ chết, nhưng chỉ có Võ Vương biết rằng bản thân mình không phải sốt ruột muốn rời đi mà là chân thành muốn bảo vệ vị Tô nương nương kia.
Dù sao thì kiểu người như Tô nương nương khiến người ta hễ gặp là yêu thích, khí chất điềm đạm đáng yêu đã thành công bắt được Võ Vương.
Khơi dậy mong muốn bảo vệ sâu thẳm trong lòng Võ Vương, khiến hắn ta cảm thấy rằng bất cứ điều gì mình làm đều đáng giá.
Bát Hoàng tử và những người khác cũng nhảy xuống.
Nhìn thấy hai người đều nhảy xuống.
Những người khác vẫn chưa di chuyển.
Tiêu Vũ thúc giục: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ở chỗ này chờ chết à?”
Vừa nói, Tiêu Vũ vừa đi mở khóa phòng giam, đưa mấy người Hắc Phong sang phía bên này.
Hắc Phong bảo những người khác xuống trước, về phần mình, Hắc Phong quyết định ở lại bảo vệ Tiêu Vũ.
Thấy người của mình phần lớn đã bỏ chạy, Tiêu Vũ nhìn Thiện Vương, Phúc Vương và những người còn chưa rời đi, hỏi: “Các ngươi không đi sao? Định ở lại đây chờ chết à?”
Nếu những người này dám bắt Vương gia Hoàng tử thì bọn họ chắc chắn không định để những người này sống sót ra ngoài.
Ở lại đây chắc chắn sẽ chỉ có một con đường chết.
Hắc Phong đứng ở đó liếc mắt nhìn Phúc Vương, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thật ra ngươi không cần vội vàng biểu diễn màn trồng cây chuối đi ngoài như vậy đâu, ra ngoài rồi trình diễn cũng được.”
Hắc Phong mỉa mai như vậy, Phúc Vương lạnh lùng nói: “Ta không đi, ngươi có thể làm gì ta?”
Tiêu Vũ trừng lớn mắt nhìn Phúc Vương, hỏi: “Cái tên này bị kích thích rồi hả?”
Thiện Vương không nhịn được nữa kéo Phúc Vương: “Lục đệ, ngươi đừng hồ đồ, chúng ta đi nhanh thôi!”
“Tên Thái thú này nhất định sẽ không để chúng ta còn sống sót ra ngoài. Chúng ta rời đi trước rồi bàn bạc lại kỹ hơn!”
Nói rồi Thiện Vương kéo Phúc Vương rời đi.
Khi mọi người gần như đã đi hết, Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi đi xuống trước, ta đi sau cùng.”
Ngụy Ngọc Lâm muốn đi bọc phía sau, nhưng Tiêu Vũ cũng có chủ ý của mình, nàng còn phải lấp lối đi lại.
Ngụy Ngọc Lâm không còn cách nào khác ngoài làm theo ý của Tiêu Vũ, men theo đường hầm rời đi.
Về phần Tiêu Vũ thì sao? Vừa đi nàng vừa thả đất đã thu lúc này để lấp đường đi lại, mặc dù không có cách nào để nén chặt đất lại, nhưng Thái thú cũng sẽ không dễ dàng tìm ra được phương hướng bọn họ đang đi.
Có lẽ không ai có thể ngờ rằng sẽ có một cao thủ đào hố như Tiêu Vũ, có thể âm thầm đưa người trốn thoát khỏi phòng giam không một tiếng động.
Lối ra mà Tiêu Vũ chọn là một căn nhà trống không có người ở.
Thật ra chỉ cần Tiêu Vũ dám nghĩ tới, muốn đào một cái hố ra khỏi thành cũng không khó, đối với Tiêu Vũ mà nói hiện tại thì chỉ cần cho nàng một đòn bẩy, nàng cảm thấy mình có thể nhấc bổng được cả địa cầu.
Giờ Tiêu Vũ sốt ruột cứu người, tất nhiên phải chọn con đường tốt nhất.
Mọi người đều ra khỏi đường hầm.
Trong lòng tất cả đều sợ run.
Tiêu Vũ là người đi ra cuối cùng, nàng vỗ vỗ vết đất cát trên người, nói: “Mọi người không bị thương chứ?”
Tô Lệ Nương nắm lấy tay Tiêu Nguyên Cảnh, nói: “Bọn ta không bị thương.”
Tô Lệ Nương cũng biết Tiêu Vũ muốn nghe nhất là gì.
Tiêu Vũ gật đầu, giờ mới yên lòng.
Ánh mắt Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ có chút đau lòng: “Công chúa vất vả rồi.”
Tiêu Vũ xua tay: “Không vất vả gì, chỉ là việc nhỏ thôi.”
Hắc Phong nói: “Công chúa điện hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Võ Vương cao giọng nói: “Ta nghe theo Công chúa.”
Tô Lệ Nương nghe vậy lập tức cau mày nói: “Vương gia, bây giờ chúng ta còn đang chạy thoát thân, ngươi nên nói nhỏ thôi.”
Tô Lệ Nương là người mà ngay cả tiên hoàng nàng ấy cũng dám oán giận, là một cái gai cứng trong hoàng cung Tiêu thị, sao có thể sợ Võ Vương?
Võ Vương lập tức nhỏ giọng hơn: “Công chúa đã cứu bọn ta, đương nhiên phải nghe lời Công chúa. Các đệ đệ nói có đúng không?”
Một tiếng “đệ đệ” này khiến tất cả các Hoàng tử đều cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận