Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 130: Đe Dọa Trắng Trợn

.



Chương 130: Đe Dọa Trắng Trợn
Thôi Mãn không ngờ Tiêu Vũ vừa dứt lời, hắn ta cũng đã ngã xuống đất. Hắn ta mở to hai mắt nhìn, khó khăn nói: “Dù ta có biến thành quỷ… cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Tiêu Vũ cười như không cười: “Ngươi cho rằng trên thế giới này có quỷ thật ư?”
Thôi Mãn cắn răng nói: “Ta đã thấy! Ta nhất định có thể biến thành lệ quỷ!”
Tiêu Vũ hạ thấp giọng: “Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, lệ quỷ ngươi gặp trên đường, cũng là ta.”
Giết người không dao. Vốn Thôi Mãn đang còn lại một hơi, lúc này lập tức không còn hơi thở nữa.
Tiêu Vũ nhanh nhẹn xử lý người xong, trên mặt không có chút thương hại nào.
Hai người này đi theo Trần Thuận Niên, không chỉ một lần làm ra hành động giết người cướp của.
Mà cái tên Trần Thuận Niên kia cũng không phải lần đầu tiên áp giải phạm nhân bị lưu đày. Cứ hễ không đưa đủ tiền hoặc là không biết lấy lòng Trần Thuận Niên, đều không thể sống đến được nơi lưu đày.
Có câu người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ xử gọn.
Sau khi Tiêu Vũ diệt trừ hai người kia, trong lòng cũng đã xác định, có vẻ không thể giữ cái tên Trần Thuận Niên đó nữa rồi.
Trước kia nàng cảm thấy Trần Thuận Niên rất dễ khống chế, đang định giữ lại. Giờ xem ra chuyện giữa nàng và Trần Thuận Niên không thể nào êm đẹp được. Nếu đã như thế, vậy thì nàng phải chuẩn bị thật tốt, giết chết Trần Thuận Niên!
Tiêu Vũ híp mắt, liên tục cười lạnh. Cũng không thể để cái thứ như Trần Thuận Niên vẫn luôn ức hiếp như vậy được.
Lúc Tiêu Vũ trở về, Tiền Xuyên đã ngóng trông đến mòn con mắt.
“Công chúa… người đã về rồi à?” Tiền Xuyên vội vàng nói.
Hắn ta đã biết Tiêu Vũ lợi hại từ trước rồi, nhưng cũng không ngờ Tiêu Vũ lợi hại đến vậy! Một người lại có thể xử được tận hai người!
Lúc này hắn ta đã không nhịn được mà nhớ tới hai gã quỷ trong U sơn Tứ quỷ đã biến mất ấy.
Không… nói chính xác thì, Tứ quỷ này xảy ra chuyện, có lẽ đều liên quan đến Tiêu Vũ.
Tiền Xuyên lập tức đưa tay sờ lên cổ mình, cảm thấy cổ mình chợt lạnh căm căm, cũng may lần đầu tiên Tiêu Vũ giết người trong mưa hắn ta không tò mò nhìn nhiều. Không thì hiện giờ có lẽ cái đầu của hắn ta đã dọn nhà đi rồi.
Trong lúc nhất thời, Tiền Xuyên vừa kính trọng vừa sợ hãi Tiêu Vũ.
Khi Tiêu Vũ thoải mái tự nhiên quay trở về, Trần Thuận Niên đang lo lắng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy Tiêu Vũ nhìn qua, nở một nụ cười xán lạn với ông ta. Sắc mặt của Trần Thuận Niên lập tức trắng bệch.
Tiêu Vũ đã trở lại!
Vậy huynh đệ Thôi gia thì sao?
Cả người Trần Thuận Niên trở nên bứt rứt!
Trần Thuận Niên cố gắng chống đỡ đi tới, nhìn về phía Tiền Xuyên: “Tiền Xuyên! Ngươi có nhìn thấy Thôi Niên và Thôn Mãn không?”
Tiền Xuyên mờ mịt nói: “Không thấy…”
“Không phải ban nãy bọn họ đi tìm ngươi sao?” Trần Thuận Niên hỏi.
Tiền Xuyên lập tức đáp: “Đại nhân, bọn họ không phải là phạm nhân, ta cũng đâu thể nhìn chằm chằm bọn họ chứ?”
Tiền Xuyên trả lời quá hợp tình hợp lý, Trần Thuận Niên nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào. Ánh mắt của ông ta rơi lên người Tiêu Vũ, lạnh giọng hỏi: “Tiêu Vũ, vừa rồi ngươi đi đâu làm gì?”
Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Thuận Niên: “Đi nhà xí…”
“Sao? Trần đại nhân muốn quản cả chuyện đi nhà xí của người khác à?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
“Trần đại nhân, ngươi nghe ta một câu khuyên, chuyện không nên quản thì đừng có động tới, không thì khéo một ngày nào đó sẽ lặng lẽ im lìm biến mất, không một ai biết tới đấy.” Tiêu Vũ cười như không cười.
Sắc mặt của Trần Thuận Niên trở nên khó coi.
Tiêu Vũ đang đe dọa ông ta, đang đe dọa ông ta trắng trợn!
Lúc này Tiêu Vũ cũng không thèm nhìn Trần Thuận Niên nữa, bước nhanh về phía doanh trại nhỏ của mình.
Trần Thuận Niên bị mất hai phụ tá đắc lực, đương nhiên tâm trạng cũng có cảm giác rất đặc biệt rồi.
Về phần Tiêu Vũ ư? Lúc này nàng đã trở về lều bạt của mình rồi.
Thước Nhi đã chuẩn bị xong trà nóng: “Công chúa, vất vả rồi.”
Tiêu Vũ nâng tay lên uống một chén trà nóng, cảm thấy toàn thân ấm áp. Dung Phi thở dài một tiếng, mở miệng nói:
“Cơn lốc xoáy lần này, trong đại đội lưu đày của chúng ta có tổng cộng chín người biến mất, chỉ tìm được hai thi thể thôi.”
Dung Phi cũng biết, phần lớn người bị lưu đày đều không đáng được đồng tình, nàng ấy cũng không hề cảm thông cho những người này. Chỉ nghe nàng ấy tiếp tục nói: “Lần này gió lớn ập qua, chắc chắn các bá tánh bình thường cũng bị tổn hại không ít.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận