Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 551: Xử Lý

.



Chương 551: Xử Lý
Bây giờ giả điên giả dại thì có ích gì?
Vẻ mặt Tiêu Vũ hơi lạnh lùng: “Cho dù điên thật hay là giả, chúng ta cũng không được giữ hắn lại.”
“Vừa rồi hắn phái người tới ám sát ta.” Tiêu Vũ nhàn nhạt nói.
Hắc Phong nghe xong, lập tức thổi râu trừng mắt: “Lão rùa này quá thối tha rồi!”
“Công chúa yên tâm, ta sẽ đào một cái hố chôn cất hắn thật tốt!”
Nói xong, Hắc Phong cao giọng nói: “Người đâu! Mang hắn đi!”
Thấy Hắc Phong đưa Nam An Vương ra ngoài, Tiêu Vũ cảm thấy có chút thổn thức, trước đây nàng từng giết người, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy thổn thức như vậy.
Rõ ràng bọn họ phải là người một nhà, tại sao lại ồn ào đến mức này?
Nhìn thấy Tiêu Vũ hơi ngẩn ngơ, Tiêu Dục nói: “A Vũ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, nếu như ngươi làm như vậy không thoải mái, vậy thì để ta.”
Tiêu Dục nói xong thì đuổi theo Hắc Phong.
Lúc này trong phòng còn lại không nhiều người lắm.
Bùi Kiêm nói: “Năm đó tiên đế nhân từ, bây giờ Công chúa không thể nhân từ nữa.”
“Công chúa, cho dù người đưa ra bất kỳ quyết định gì, bọn ta đều ủng hộ người!” Dung Phi tiếp tục nói.
“Đúng vậy đó! Công chúa, mấy người bọn ta đều là vì Công chúa nên mới tập trung lại một chỗ, nói một câu đại nghịch bất đạo, mặc kệ Tiêu thị hay không Tiêu thị gì, Công chúa để ý ai, bọn ta sẽ tôn trọng người đó. Nếu Công chúa không muốn để ý ai, bọn ta cũng sẽ không đặt kẻ đó vào mắt!” Liễu Sơn lạnh lùng nói.
Tiêu Vũ gật đầu: “Chuyện lần này các ngươi đừng hiểu lầm huynh trưởng. Nam An Vương nói không sai, chuyện này là huynh trưởng phát hiện Nam An Vương lòng mang ý xấu, muốn dọn sạch vật cản cho ta.”
Tiêu Vũ xử lý Nam An Vương, nhưng nàng cũng không hi vọng mọi người làm khó Tiêu Dục.
Mặc dù Tiêu Dục không tham gia trực tiếp vào việc xây dựng căn cứ, nhưng trong trí nhớ của Tiêu Vũ tiền nhiệm, hắn ta thật sự là một ca ca rất tốt!
Hơn nữa thực tế chứng minh Tiêu Vũ cũng không tin nhầm người.
Chẳng bao lâu sau, tin tức Nam An Vương mưu phản bị xử tử đã truyền tới tai Tiêu Tiên Nhi.
Lúc này Tiêu Tiên Nhi đang làm công trong Nguyệt Tuyền trấn, sau khi nàng ta nghe thấy tin tức này thì hơi sững sờ, ngay sau đó lại tiếp tục làm việc.
Người bên cạnh hỏi: “Nghe nói đó chính là phụ thân của ngươi, ngươi không hề để ý chút nào sao?”
Tiêu Tiên Nhi trầm giọng nói: “Lúc ông ta giết chết mẹ ta thì ông ta đã không có quan hệ gì với ta nữa rồi.”
Tiêu Tiên Nhi tiếp tục làm việc, giống như vốn dĩ không hề đau buồn. Nhưng Tiêu Tiên Nhi này suy nghĩ thế nào thì không biết được.
Tóm lại, chuyện này xem như đã có một kết thúc, Tiêu Vũ cũng chính thức dẫn Tiêu Dục tới trước mặt mọi người, chia một vài việc cho Tiêu Dục đi làm.
Huynh muội hai người đồng tâm hiệp lực.
Tiêu Vũ hình thành một Nội các hội, thành viên chủ yếu chính là huynh muội bọn họ, còn có mấy nương nương như Dung Phi Lệ Phi, cùng với các trọng thần như Bùi Kiêm.
Có chuyện lớn thì sau khi mọi người cùng nhau bàn bạc biểu quyết sẽ quyết định phải làm thế nào.
Theo Tiêu Vũ thấy, Hoàng đế hoàng triều phong kiến này là tồn tại không cần thiết, rõ ràng chế độ phong kiến không tốt bằng chủ nghĩa Mác!
Lúc này, túi Khôn của Càn Khôn Lưỡng Nghi của Tiêu Vũ đã bị đưa đến Thịnh Kinh. Về phần túi Càn thì ở chỗ của Tiêu Vũ.
Thứ này chỉ còn lại một cái, đối với Tiêu Vũ mà nói thì tạm thời không có tác dụng gì, Tiêu Vũ lập tức tùy tiện cất nó vào trong không gian.
Ai ngờ chờ đến khi Tiêu Vũ vào không gian kiểm tra đám Đại sư huynh và Nhị sư huynh thì phát hiện hình như túi Càn của mình phồng lên.
Tiêu Vũ đi tới, mở túi ra nhìn thoáng qua bên trong. Bên trong vậy mà đặt một cái hộp đựng thức ăn, còn có một tờ giấy.
“A Vũ, nhận được chưa?”
Tiêu Vũ nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy thì ngây ngẩn cả người.
Đây là chữ của Ngụy Ngọc Lâm đúng không?
Tuy rằng thoạt nhìn con người của hắn xinh đẹp ốm yếu, nhưng nét chữ lại thanh tú mạnh mẽ, có phong cách hạc lẻ loi.
Tiêu Vũ ngồi xuống nhìn cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi kia.
Có phải thứ này có chút cao cấp hay không? Thế chẳng phải tương đương với máy nhắn tin ở cổ đại sao?
À không, cao cấp hơn máy nhắn tin, còn có thể gửi tặng đồ.
Đương nhiên, thứ cao cấp tới đâu nếu so sánh với không gian của Tiêu Vũ thì cũng kém hơn một chút.
Tiêu Vũ mới lấy tờ giấy và đồ vật ra không bao lâu thì bên kia đã gửi tới một tờ giấy khác: “Đồ đã bị lấy đi rồi, A Vũ, ngươi nhận được rồi đúng không?”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi tiện tay hái một quả sầu riêng bỏ vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận