Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 682: Đời Người Như Một Vở Kịch, Toàn Bộ Đều Dựa Vào Diễn Xuất

.



Chương 682: Đời Người Như Một Vở Kịch, Toàn Bộ Đều Dựa Vào Diễn Xuất
Vì vậy con người Tiêu Vũ đôi khi trông có vẻ rất hào phóng, đôi khi lại có vẻ rất keo kiệt, chủ yếu là xem đối phương là ai.
Nếu như đối phương là người đáng thương già yếu bơ vơ không nơi nương tựa, nhất định Tiêu Vũ sẽ hào phóng.
Nếu như đối phương là thổ phỉ thân hào* làm giàu một cách bất nhân, ngay cả một cái bô Tiêu Vũ cũng sẽ không bỏ qua!
(*Người có địa vị và thế lực ở nông thôn.)
Nếu để cho những kẻ đó có nồi để ăn cơm, có bô để đi tiểu thì chính là thất trách của nàng!
Địa thế Bàn sơn lĩnh này quả nhiên rắc rối phức tạp.
Bọn họ đi theo con đường hẹp quanh co lên núi.
Trong quá trình đó còn đi ngang qua mấy ngã rẽ.
Cuối cùng đi tới một hang động mới dừng lại.
“Đỡ cô nương nhà ngươi cho cẩn thận, con đường phía trước không dễ đi đâu.” Râu Quai Nón mở miệng nói.
Tiêu Vũ vội vàng đáp lời: “Đa tạ ca ca nhắc nhở.”
Râu Quai Nón nói: “Tiểu cô nương nhà ngươi, thật sự không sợ đám sơn tặc bọn ta hả?”
“Sơn tặc thì có gì phải sợ cơ chứ? Ít nhất các vị ca ca trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, suy cho cùng cũng tốt hơn Vương địa chủ đã chôn cổ xuống đất kia!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Râu Quai Nón khẽ gật đầu. Vậy cũng đúng, quả thật đám sơn tặc bọn chúng trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng.
Mấy người già cả cũng không thể nào đi ăn cướp được không phải sao?
“Coi như ngươi tinh mắt biết suy nghĩ!”
“Đã đến nơi rồi sao?” Tiêu Vũ hỏi.
“Người đâu, bịt mắt bọn họ lại.”
“Muội tử, xin lỗi, đây đều là quy định của bên trên! Có điều các ngươi nghe lời như vậy, bọn ta sẽ không lấy khăn lau mồ hôi bịt mắt cho các ngươi mà lấy cho các ngươi hai tấm vải sạch.” Râu Quai Nón tiếp tục nói.
Ngay sau đó mắt của Tiêu Vũ đã bị bịt kín.
Chờ đến lượt Tô Lệ Nương.
Chỉ thấy hai mắt Tô Lệ Nương trống rỗng, ngơ ngác đứng đó không có một chút phản ứng nào.
“Cô nương này thì thôi đi, vốn đã là một người mù, hơn nữa hình như đầu óc cũng bình thường.” Râu Quai Nón tiếp tục nói.
Cứ thế, hai người bị người khác đưa vào bên trong, sau đó lại ngồi xuống.
Tuy rằng Tiêu Vũ không nhìn thấy nhưng nàng vẫn cảm giác được bọn họ đã lên thuyền. Không ngờ rằng hang động này không phải nơi đặt sơn trại, ở đây vậy mà lại có một con sông ngầm.
Thảo nào quan binh lên núi tìm cái sơn trại kia mà mãi vẫn không tìm được!
Trong con sông ngầm này có ngàn vạn hang động đá vôi, vô cùng phức tạp.
Đám sơn tặc này đốt bó đuốc, mang theo mọi người đi tới.
Tô Lệ Nương ngồi ở đó, thu hết cảnh sắc xung quanh mình vào mắt.
Muốn hỏi nàng ấy giả vờ như không nhìn thấy gì thế nào ư?
Vậy thì còn phải nhờ kính áp tròng Tiêu Vũ cho. Sau khi nàng ấy đeo kính áp tròng lên, thoạt nhìn con ngươi màu đen càng đen hơn.
Không phải tất cả kính áp tròng đều giả như vậy, nhưng cái Tiêu Vũ dùng là loại kính sát tròng có đồng tử màu đen cực kỳ lớn. Tóm lại, dùng một cái sẽ có cảm giác vô hồn.
Nhưng cũng chính loại cảm giác vô hồn này khiến người trông càng có vẻ xinh đẹp cao quý.
Tuy rằng Tiêu Vũ không nhìn trực tiếp.
Nhưng Tiêu Vũ đã để lộ một thiết bị thăm dò nho nhỏ từ trong ống tay áo của mình, đây là thiết bị dùng để chụp ảnh.
Đương nhiên thứ này không được bán trong trung tâm thương mại.
Đây là thứ nàng đã từng dùng trong tổ chức.
Chủ yếu là dùng để chụp nhân vật mục tiêu.
Tiêu Vũ không sợ bị phát hiện. Đầu tiên, không có ai chú ý tới động tác nhỏ của Tiêu Vũ. Thứ hai là cho dù bị phát hiện, những cổ nhân này có thể hiểu được sức mạnh của khoa học kỹ thuật sao?
Nghĩ vỡ đầu cũng không biết dùng như thế nào!
Hơn nữa Tiêu Vũ còn có thể cất thứ đó vào trong không gian bất kỳ lúc nào.
Không biết bọn họ đã đi được bao lâu.
Hình như đã rẽ rất nhiều lần.
Mọi người thậm chí còn rời thuyền, lên bậc thang hai lần, lại tiếp tục đi thuyền.
Đi đường thủy khoảng hơn một canh giờ.
Tiêu Vũ mới ngửi thấy không khí trong lành.
“Đến nơi rồi!” Râu Quai Nón nói.
Tấm vải trên mắt Tiêu Vũ bị giật ra. Nãy giờ mắt luôn ở trong bóng tối, bây giờ đột ngột tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài khiến Tiêu Vũ có chút không quen, nàng híp mắt.
Phải một lát sau Tiêu Vũ mới hòa hoãn lại, quan sát tình cảnh bên ngoài.
Đây là một khe núi.
Bốn bề toàn là núi.
À không, không thể dùng khe núi để hình dung, nên nói là một cái hố trời.
Bên trong có một cái sơn trại!
Sơn trại này đều là nhà cửa được dựng từ đá tảng và gỗ, có lẽ là lấy vật liệu ngay tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận