Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 860: Xuống Nước Cứu Người

.



Chương 860: Xuống Nước Cứu Người
Nay năng lực của không gian coi như ngày càng hoàn thiện rồi.
Sau đó Tiêu Vũ có suy nghĩ.
Nàng lấy không khí ở trong không gian ra ngoài, dùng lực của không gian để khống chế, hình thành một quả cầu không khí gắn lên mặt mình, như vậy thì nàng có thể tự do hoạt động dưới đáy biển rồi.
Chỉ cần không gian không tự dưng mất linh… Tiêu Vũ bày tỏ, nàng có thể ở mãi dưới nước.
Nếu như không gian thực sự mất linh.
Vậy nàng chỉ đành nín thở ngưng thần, dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực để chạy thoát.
Lần này vận may của Tiêu Vũ rất tốt.
Cuối cùng trong khu đá ở dưới đáy biển, nàng tìm thấy tôm hùm!
Các ngư dân gần biển có lẽ trước giờ đều chưa đánh bắt được tôm hùm, con tôm hùm này vừa to vừa béo.
Tiêu Vũ kéo sợi râu của tôm hùm, nàng bắt đầu điên cuồng di chuyển vào trong không gian.
Vì để đề phòng số tôm hùm này chết mất, từ lâu ở trong không gian của Tiêu Vũ đã có một khu tích trữ thủy sản.
Tạm thời nuôi những con vật vớt được ở đáy biển trong nước biển đã.
Những con không nuôi được, Tiêu Vũ đưa thẳng đến khu thời gian bị đóng băng, giữ tươi.
Giờ đây lương thực trong không gian của nàng đều dùng để làm giống, lợn cũng bỏ ra không ít để làm lợn giống, các loại hoa quả cũng lấy ra để khao thưởng cho các tướng sĩ, cả không gian đều bị vét sạch rồi.
Nay tích trữ một số hải sản.
Nếu như thời vận không thông còn xảy ra tình huống như thiên tai, nạn đói.
Tiêu Vũ bày tỏ mọi người có thể cùng nhau ăn bào ngư, tôm hùm, hải sâm rồi.
Thử nghĩ một chút.
Bất kì ai có được năng lực này của Tiêu Vũ, ai mà có thể khống chế được không đến Đại Tây Dương hay Thái Bình Dương để mò chút đồ chứ!
Mò xong tôm hùm, Tiêu Vũ lại ra tay với cua biển.
Chỉ đáng tiếc, vùng biển này không có cua lớn như cua bánh mì hay cua hoàng đế… Nếu không thì nàng sắp khởi động hình thức mua sắm cuối năm.
Khi Tiêu Vũ đang vui vẻ ở dưới đáy biển.
Bỗng nhiên nàng phát hiện trong nước lại có thứ gì chìm xuống.
Nhìn kĩ thì là một người!
Tiêu Vũ sợ hết hồn.
Sao nơi này lại có người?
Nhìn dáng vẻ kia hình như vẫn đang giãy dụa!
Tiêu Vũ lập tức dùng không gian cuốn khí lưu qua đó, cung cấp không khí cho người này.
Sau đó Tiêu Vũ đỡ người này đến trên bờ.
Đúng vào lúc này.
Tiêu Vũ chú ý đến có vài chiếc thuyền cướp của người Oa đang vây lấy một chiếc thuyền.
Khi Tiêu Vũ đỡ người này lên, trên chiếc thuyền bị bao vây kia bỗng nhiên có một người kinh hô: “Công tử! Công tử!”
Tiêu Vũ ném người này lên thuyền.
Lúc này nàng cũng nhảy lên thuyền.
Nàng phải xác định người rơi xuống nước này đã chết chưa.
Thứ nhất, nàng không phải là người thấy chết không cứu.
Thứ hai, chắc hẳn người này bị người Oa ép xuống nước.
Người nàng ghét nhất chính là người Oa!
Cho dù không phải tất cả người Oa đều là người xấu, nhưng ít nhất nàng nhìn thấy những người Oa định xâm phạm Đại Ninh, nàng rất khó chịu.
Tiêu Vũ vừa lên thuyền, đám hộ vệ trên thuyền đều kinh ngạc nhìn nàng.
Lúc này có người nói: “Là nàng cứu công tử lên, không phải người xấu.”
“Vị.. cô nương?” Hải Nô thân là hộ vệ thân cận của công tử, lúc này đứng ra nói chuyện.
Sở dĩ có chần chờ về giới tính của người này là bởi trên mặt Tiêu Vũ còn đeo mặt nạ trùm đầu.
Tiêu Vũ đeo nó trước khi lên bờ.
Tiêu Vũ nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta xem thử tình trạng của công tử nhà ngươi.”
Tiêu Vũ nói xong thì thấy hơi thở của công tử kia suy yếu.
Nàng dùng sức khiêng người này lên, bắt đầu bóp mũi để hắn ta nôn nước ra ngoài.
Sau khi hắn ta nôn ra một ngụm nước.
Tiêu Vũ thấy người này vẫn chưa tỉnh.
Chỉ đành không ngừng ấn ngực hắn ta, làm hồi sức tim phổi, đồng thời Tiêu Vũ lại cau mày, bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Hải Nô bị khiếp sợ.
“Vị cô nương này… ngươi… ngươi làm gì thế?” Hài Nô hoảng sợ nói.
Hắn ta mới hơn hai mươi tuổi, tuổi tác không coi là lớn, cộng thêm việc luôn ở trên biển chưa từng ra đời, lúc này nhìn thấy Tiêu Vũ làm như vậy, đương nhiên sợ đến ngây người.
Nhưng đối với Tiêu Vũ mà nói đây là chuyện bình thường.
Nàng đâu thể thấy chết không cứu?
Cũng đúng vào lúc này, vị công tử kia mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Công tử có sắc mặt trắng nõn, đầu tiên là sững sờ, sau đó nói: “Ta đã đến Âm tào địa phủ rồi sao? Đây là…Dạ Xoa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận