Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 862: Tiêu Bát Cô Nương, Ngươi Theo Ta Đi

.



Chương 862: Tiêu Bát Cô Nương, Ngươi Theo Ta Đi
Có người nằm bò trên lưng cá heo, được cá heo vác người nhanh chóng rời đi.
Loạn tiễn phóng đến, cá heo bị thương nhưng vẫn không từ bỏ người trên lưng nó.
Không đến chốc lát, đã không thấy bóng dáng người này.
Thấy có người trốn thoát thuận lợi, những người còn lại cũng bắt đầu nhảy xuống biển.
Phong Hải chủ nói: “Quy tắc của bọn ta là khi gặp nạn, mọi người tự chạy thoát thân.”
“Tiêu Bát cô nương, ngươi theo ta đi!” Nói xong Phong Hải chủ kéo tay Tiêu Vũ, muốn nhảy xuống biển.
Tiêu Vũ trực tiếp hất tay Phong Hải chủ: “Mọi người đi trước đi, ta ở lại đây trông thuyền cho ngươi, thuyền của ngươi cũng không tệ… để hỏng như vậy không đáng.”
Phong Hải chủ xuống nước rồi, hẳn là muốn quay lại cũng khó.
Đám giặc Oa này đã phái người xuống nước chạy về con thuyền này rồi.
Nhìn có vẻ dám người Oa cũng không muốn phá hủy con thuyền lớn này.
Đúng vậy, con thuyền này của Phong Hải chủ không hề nhỏ, nghe nói Phong Hải chủ dùng rất nhiều tiền mua từ nước ngoài về.
Cả Đại Ninh cũng không tìm ra được con thuyền thứ hai.
Người trên thuyền đều không còn ai.
Chỉ còn lại một mình Tiêu Vũ.
Một tay nàng cầm nồi sắt, một tay cầm cái túi màu đen.
Nồi sắt là vũ khí của nàng, còn túi là cách cuối cùng để nàng thoát chết.
Đương nhiên… lúc này Tiêu Vũ không hề diễn kịch bản “phong tiêu tiêu Dịch thủy hàn”*. Nhìn tỉnh cảnh có vẻ thảm thiết, mọi người đều cảm thấy có khả năng Tiêu Vũ chết không thể nghi ngờ.
*Trích trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa. (Nguồn Thi Viện)
Bên trong khoang thuyền của người Oa, bỗng nhiên xuất hiện vài con lợn rừng lông đen.
Cho dù là người Oa hay người của Phong Hải chủ khi nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy vô cùng kì quái!
Chỉ cần là một người bình thường, cho dù là tác giả viết kịch bản cũng không thể nghĩ ra loại tình tiết này mà!
Trong khoang thuyền trên biển bỗng nhiên xuất hiện lợn rừng!
Con nào con nấy béo tốt, hình như đã được huấn luyện vậy, bắt đầu tung hoành ngang ngược trên thuyền của người Oa!
Không ít người Oa bị húc xuống nước.
Xuống nước thì dễ làm rồi.
Không biết cơn gió yêu đến từ đâu, cuốn sóng biển lên, trực tiếp đánh lên đầu những người Oa muốn ngoi đầu lên.
Trên thực tế… chỉ là trò vặt mà Tiêu Vũ thu nước biển vào trong không gian rồi lại bỏ nước biển ra ngoài mà thôi.
Lượng nước biển cực nhiều, đón đầu nhấn xuống, trừ khi trong đám người Oa có kẻ đầu sắt tu luyện công phu con rùa, nếu không thì sẽ không chống đỡ nổi.
Không nói đến vấn đề có thở được không, chỉ nói đến nước biển từ trên cao dội xuống đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của người ta lệch rồi.
Càng huống hồ đám lợn rừng đao thương bất nhập này, những người bị đám lợn rừng này húc cũng sẽ bị thương.
Lợn rừng hoành hành bá đạo trong khoang thuyền của người Oa.
Đương nhiên, suy cho cùng lợn rừng cũng không thông minh như vậy, vẫn có một số người Oa trốn bên trong khoang thuyền.
Nhưng điều này không quan trọng.
Bởi vì rất nhanh, hổ Đông Bắc và báo đen đã ra sân rồi.
Ngoài ra còn có hồ ly cũng xuất hiện.
Bốn phía trên thuyền, Tiêu Vũ phân bổ rất cân bằng.
Có lợn rừng thì thêm một một con vật thuộc hệ mèo hoặc hệ chó, những con vật này đều rất nghe lời, khứu giác tốt, có thể tìm kiếm kẻ địch đang lẩn trốn, sau đó những thứ còn lại sẽ đến lợn rừng biểu diễn rồi.
Tiêu Vũ không trực tiếp cưa con thuyền này, nàng cũng cảm thấy nên giữ lại vài chiếc thuyền để dùng.
Trước kia nàng cảm thấy cứ là đồ đạc của người Oa thì sẽ đen đủi.
Nhưng bây giờ nàng nghĩ thông rồi.
Mặc kệ là đồ của ai, vào trong tay nàng thì chính là đồ của nàng!
Không lấy thì uống phí!
Trong thuyền của người Oa có không ít người, cứ tiếp tục như vậy thì trong một thời gian ngắn cũng không thể xử lý hoàn toàn được.
Nhưng không sao.
Thứ trong tay Tiêu Vũ là túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Trực tiếp viết một bức thư tay đưa đến tay Thiết Sơn.
Lần này Thiết Sơn không theo đến, nay nhận được thư tay của Tiêu Vũ, lập tức làm theo lời dặn lúc trước của Ngụy Ngọc Lâm, đưa hết những hộ vệ đã triệu tập xong từ lâu đến.
Những người này đều là cao thủ đại nội.
Thiết Sơn vừa đến, câu đầu tiên hắn ta hỏi là: “Điện hạ nhà ta đâu?”
“Quá nguy hiểm, không dẫn điện hạ nhà ngươi theo.” Tiêu Vũ mở miệng là nói được ngay.
Trên thực tế… nàng định xuống đáy biển vớt đồ, dẫn theo Ngụy Ngọc Lâm chắc chắn là không tiện.
Thiết Sơn bỗng thấy vô cùng cảm động: “Quả nhiên công tử nhà ta không nhìn nhầm Công chúa, người đối với công tử nhà ta đúng là tình sâu nghĩa nặng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận