Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 183: Tẩu Tử Ngươi Ăn Đi

.



Chương 183: Tẩu Tử Ngươi Ăn Đi
Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường. Tiêu Vũ lăn qua lăn lại mấy ngày đã hoàn toàn mệt mỏi, vì vậy lúc này nàng triệt để vò mẻ chẳng sợ nứt, nằm trên xe ngựa.
Xe ngựa này là xe ngựa có lều, Tiêu Vũ lại thêm một lớp vải bạt bên ngoài, trong xe ngựa còn trải da hổ, ấm áp lại thoải mái dễ chịu.
Tiêu Vũ và Lý Uyển, Dung Phi và Lệ Phi ngồi chung một chiếc xe ngựa, về phần Thước Nhi thì ở trên một chiếc xe khác. Bụng của Lý Uyển càng lúc càng lớn, mấy ngày gần đây nàng ấy rất không có khẩu vị.
Tiêu Vũ thấy mặt Lý Uyển cũng gầy đi không ít thì hỏi: “Thái tử phi tẩu tẩu, ngươi có gì muốn ăn không?”
Lý Uyển lắc đầu: “Không có.”
Dung Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Công chúa, chi bằng chuẩn bị một chút ô mai cho Thái tử phi ăn đi.”
Lý Uyển vội vàng nói: “Dung Phi nương nương, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng... ta có một miếng ăn là được, thật sự không cần phiền phức.”
Tất cả mọi người đều nhìn ra Lý Uyển đang lo sẽ gây thêm rắc rối cho Tiêu Vũ. Dung Phi thầm nghĩ trong lòng, có lẽ việc này đối với Công chúa thật sự không phải chuyện phiền phức.
Nàng ấy và Công chúa ở chung đã lâu, tất nhiên cũng phát hiện Công chúa muốn gì có đó.
Đương nhiên, chính nàng ấy không tham lam những thứ này, chỉ là cảm thấy Lý Uyển là một nữ tử, còn đang mang thai có hơi vất vả, vì vậy mới làm chủ mở miệng.
Lúc này Tiêu Vũ không có nhiều suy nghĩ như Lý Uyển và Dung Phi. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, muốn ô mai à... đó là thứ thường có bên trong siêu thị lúc trước.
Tiêu Vũ hơi suy nghĩ đã xác định vị trí của ô mai trong không gian. Chỉ trong chốc lát, Tiêu Vũ đã thò tay vào trong túi vải lớn của mình, từ bên trong lấy ra hai túi ô mai.
Tiêu Vũ đưa một túi trong đó cho Lý Uyển: “Tẩu tử, ngươi ăn đi.”
Lý Uyển hơi sửng sốt, sau đó mới nhận lấy túi ô mai kia. Trong miệng Lý Uyển vốn không có mùi vị gì, nhưng vừa ăn xong một viên ô mai, Lý Uyển đã cảm thấy chua chua ngọt ngọt, mùi vị đó cực kỳ kích thích vị giác tạo cảm giác thèm ăn.
Tiêu Vũ chia phần còn dư lại cho người bên cạnh mình: “Tất cả mọi người ăn đi.”
“Này, tẩu tử, ngươi còn muốn ăn cay không?” Tiêu Vũ nghĩ tới lập tức hỏi.
Lý Uyển đã bị chuyện vừa rồi Tiêu Vũ đột nhiên lấy ô mai ra dọa sợ, lúc này vô thức hỏi: “Cái đó ngươi cũng có sao?”
Tiêu Vũ cười híp mắt, lần này lấy ra cổ vịt cay.
Lý Uyển: “...”
Mọi người: “...”
Bọn họ đã thành thói quen, cái túi này của Công chúa hơn phân nửa là hộp bách bảo, muốn gì có đó.
Thật ra tất cả mọi người là người thông minh, đều có thể phát hiện một vài chuyện Tiêu Vũ làm có sơ hở, nhưng không ai sẽ đi vạch trần Tiêu Vũ.
Về phần Tiêu Vũ? Nàng có thể che giấu bí mật của mình thì che giấu, không giấu được... vậy thì tùy duyên đi. Cũng không thể có không gian lại vì sợ bị người khác phát hiện mà không dùng đúng không?
Nếu như là vì không gian tồn tại gặp rắc rối, cùng lắm thì nàng trốn vào trong không gian đợi tới thiên hoang địa lão*. Tóm lại, đây là kết quả xấu nhất rồi. Hơn nữa chỉ cần mình đủ mạnh thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
(*Lâu như trời đất.)
Đây vốn là con đường lưu đày và chạy nạn vô cùng đau khổ, nhưng vì có Tiêu Vũ mà lập tức trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.
Các nương nương đều ôm lò sưởi tay ấm áp, ăn đồ ăn vặt từ trước đến nay chưa từng ăn, trên đường đi cười cười nói nói, chạy tới Ninh Nam.
Vốn dĩ tất cả mọi người rất mâu thuẫn với Ninh Nam, vừa nghĩ tới cái chỗ Ninh Nam này là trong lòng lập tức tràn đầy lo lắng, bởi vì lúc trước có rất ít người có thể bình an sống đến Ninh Nam.
Không cần phải nói những việc khác, chỉ nói hổ và lợn rừng lúc ở trên sơn đạo, người bình thường không thể chống đỡ nổi.
Đương nhiên, đó là nói phạm nhân lưu đày bình thường. Nhưng trong đội ngũ của Tiêu Vũ, bản thân Tiêu Vũ đã không dễ chọc, còn có những người khác... Nhờ phúc của Vũ Văn lão cẩu, bị lưu đày chung với Tiêu Vũ đều không phải loại người bình thường.
Vốn dĩ Vũ Văn Phong muốn dùng những người này để kiềm chế Tiêu Vũ, tốt nhất là giết chết nàng.
Không ngờ rằng sau khi Tiêu Vũ diệt trừ một vài chướng ngại vật, một số người còn sót lại lại bị Tiêu Vũ sử dụng, mở rộng thế lực của nàng. Nếu Vũ Văn Phong biết có lẽ sẽ hối hận tới xanh ruột.
Đương nhiên, lúc này Vũ Văn Phong đã xem Tiêu Vũ thành một người chết từ lâu, vốn dĩ không tốn nhiều tâm tư ở việc này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận