Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 67: Chặn Ngoài Cửa

.



Chương 67: Chặn Ngoài Cửa
Mấy quan sai cũng hơi mất kiên nhẫn: “Ta nói vị tiền nương nương này, có phải bọn họ không có ý định gặp ngươi không?”
Dung Phi mấp máy môi, trong ánh mắt có vài phần quật cường: “Không thể nào!”
Nhà ngoại tổ của nàng ấy vốn cực kỳ sa sút, từ khi nàng ấy trở thành Dung Phi đã quan tâm không ít, thậm chí còn xin bệ hạ ban ân điển cho Lâm gia.
Nếu không có nàng ấy, Lâm gia vốn dĩ không thể hưng thịnh như ngày hôm nay. Có thể nói vận mệnh của gia tộc Lâm gia có liên quan rất lớn tới việc Dung Phi được sủng ái.
Thậm chí có một lần nàng ấy cố ý tới Thanh Nguyên quận thăm hỏi, lần đó có thể nói từ trên xuống dưới Lâm gia đều vô cùng chào đón, từ đầu tới cuối không nhìn thấy cửa.
Tiêu Vũ nhận ra vẻ mặt Dung Phi không tốt lắm, vì vậy bảo: “Chi bằng chúng ta về trước đi.”
Thật ra vốn dĩ nàng đã thấy việc Dung Phi đến Lâm gia không tốt rồi, đạo lý cây đổ bầy khỉ tan vẫn rất đơn giản.
Nhưng nếu không cho Dung Phi đến một lần, có lẽ nàng ấy sẽ luôn ghi nhớ chuyện này, từ đó không từ bỏ ý định.
Trong mắt Dung Phi cũng có một chút thất vọng, nàng ấy mở miệng nói: “Đi thôi.”
Ai ngờ đúng lúc này cửa phủ mở ra. Ánh mắt Dung Phi hơi phát sáng. Chỉ thấy bước ra vẫn là người gác cổng vừa rồi, người gác cổng kia tiện tay ném một ít tiền xu rải rác xuống đất.
“Lão gia và phu nhân nói rồi, coi như ăn mày tới, thưởng cho các ngươi! Sau này Giang gia nhà các người và Lâm gia không có quan hệ gì nữa.” Người gác cổng mặt không thay đổi nói.
Sắc mặt Dung Phi càng khó coi hơn. Nàng ấy có thể tiếp nhận việc bọn họ không gặp mình, nhưng mấy đồng xu này rõ ràng là đang làm nhục nàng ấy.
Tô Lệ Nương mỉa mai nói một câu: “Lúc trước khi Dung Phi rực rỡ gấm hoa, ngồi trên vị trí cao thì mặt dày đi lên làm con chó, bây giờ Dung Phi xuống dốc thì gặp mặt một lần cũng không chịu. Ta thấy còn không bằng con chó.”
“Đi thôi, Dung Phi nương nương, người ta không muốn gặp ngươi, xem ngươi thành ăn mày mà đuổi đấy, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại đây làm thần giữ cửa hay sao?” Tô Lệ Nương xùy một tiếng.
Dung Phi bị Tô Lệ Nương kéo trở về, có chút hồn bay phách lạc.
Tô Lệ Nương xùy một tiếng: “Lúc trước chọn thư đồng cho Thái tử, ngươi thế mà cố ý chọn con cháu Giang gia, không ngờ rằng nuôi chó gây họa bị chó cắn rồi nhỉ?”
Dung Phi vẫn không lên tiếng, trong lúc nhất thời Tô Lệ Nương cũng mất đi ý chí chiến đấu, ngậm miệng không nói.
Hồi lâu sau Dung Phi mới mở miệng bảo: “Thật ra ta cũng có thể hiểu bọn họ sợ bị ta liên lụy, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy khó chịu...”
Nếu lúc trước Lâm gia chưa từng hưởng thụ những thứ tốt nàng ấy mang tới thì cũng thôi, nhưng lúc trước bọn họ hưởng thụ cái tốt của việc trong nhà có một vị Hoàng phi.
Đến Hoàng phi gặp nạn thậm chí cả tình thân cũng không cần, không khỏi khiến người ta cảm thấy thất vọng đau khổ.
“Ngươi đó, vẫn quá ngây thơ.” Tô Lệ Nương mở miệng nói.
Dung Phi: “...” Đấu tới đấu lui, đây đã là đánh giá cao nhất mà Tô Lệ Nương cho nàng ấy rồi, chỉ là bây giờ nghe hình như cũng không phải lời gì tốt đẹp.
“Bây giờ ta đã hối hận, lúc trước bản thân không nên ban thưởng cho Lâm phủ nhiều như vậy.” Dung Phi không nhịn được nói.
Tiêu Vũ nghe xong lời này thì thầm nghĩ trong đâu, việc này cũng không có gì phải hối hận. Nếu lấy phần thưởng trong cung, tối nay nàng vất vả một chút nữa lấy về là được.
Ban đêm, Tiêu Vũ lại đi làm đầu trộm đuôi cướp xuất hiện ở Lâm phủ. Trong nhà chính của Lâm phủ, người vẫn còn chưa ngủ. Mấy người đang bàn bạc gì đó. Tiêu Vũ ghé sát vào nghe, chợt nghe ra chút manh mối.
Người nói chuyện là một nữ nhân trung niên, hẳn là cữu mẫu của Dung Phi Đào thị: “Chuyện hôm nay, chúng ta phải nhanh chóng xử lý.”
Lâm lão gia mở miệng hỏi: “Theo phu nhân thấy phải làm gì?”
“Nếu Dung Phi cứ còn sống, bệ hạ không thể nào tin tưởng Lâm phủ chúng ta! Dù sao lúc trước chúng ta bán đứng Thái tử, nói là vì Vũ Văn Thừa tướng, nhưng chính là vì Lâm gia.” Đào thị trầm giọng nói.
“Chúng ta chỉ cần vứt bỏ Dung Phi, lại chọn một người trong phủ đưa vào cung, như vậy giữa chúng ta và Vũ Văn gia sẽ không còn ngăn cách!” Đào thị tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì sắc mặt khó coi, thì ra Thái tử ca ca bị hại vậy mà có liên quan tới người của Lâm gia sao?
Nếu không phải trong quân đội xuất hiện mật thám, Thái tử đương triều đi tiêu diệt thì làm sao có thể sống chết chưa biết, tung tích không rõ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận