Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 729: Bảo Vệ Công Chúa Điện Hạ Thật Tốt

.



Chương 729: Bảo Vệ Công Chúa Điện Hạ Thật Tốt
Công chúa là Công chúa của Đại Ninh, chờ đến ngày Ngụy Ngọc Lâm đăng cơ làm Đế, nếu không ngoài dự đoán của Thẩm Hàn Thu, chắc chắn Công chúa sẽ trở lại Đại Ninh.
Dù sao Công chúa đã nói không chỉ một lần.
Đợi Thái tử điện hạ ngày xưa, Nhiếp chính vương điện hạ hiện tại chỉnh đốn triều chính xong, lúc dân giàu nước mạnh thì sẽ đi đón hết những Công chúa Đại Ninh gả ra ngoài lúc trước trở về.
Đến lúc đó.
Hắn ta sẽ luôn canh giữ bên cạnh Công chúa, cho dù chỉ là hộ vệ.
Nhưng nếu bây giờ thể hiện tấm lòng.
Dựa theo tính tình không đắm chìm trong tư tình nhi nữ của Công chúa, quá nửa là nàng sẽ đưa hắn ta về Đại Ninh.
Thẩm Hàn Thu không dám nói rõ suy nghĩ trong lòng mình với Tiêu Vũ, không chỉ là tự ti mà nhiều hơn là còn có rất nhiều suy tính.
Thước Nhi nhìn thấy hai người trở về thì trợn tròn mắt nhìn.
Nàng ấy dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này.
Thước Nhi tay chân lúng túng đi qua mở cửa.
Ngụy Ngọc Lâm đi vào đã ngửi thấy trong phòng Tiêu Vũ có một mùi kỳ lạ cũ kỹ.
Còn muốn thối hơn sầu riêng và đậu hũ thối lúc trước Tiêu Vũ ăn.
Bước chân của hắn hơi dừng lại, sau đó mặt không thay đổi đặt Tiêu Vũ lên giường.
Trong hành động của hắn không có một chút lỗ mãng nào.
Sau khi đặt Tiêu Vũ xuống, hắn lập tức căn dặn Thước Nhi: “Cởi giày của cô nương nhà ngươi ra rồi đắp chăn cho nàng.”
“Nấu một ít canh giải rượu.” Ngụy Ngọc Lâm lại nói.
Thước Nhi có chút lắp bắp: “Vâng... vâng... Lâm Vương điện hạ.”
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm đưa Tiêu Vũ về thì rời khỏi luôn.
Lúc hắn đi vừa khéo đi lướt qua Thẩm Hàn Thu.
Hai nam nhân cách vài bước chân, nhìn nhau.
Bọn họ đều nhìn thấy cảm xúc mà chỉ có bọn họ mới hiểu từ trong mắt của đối phương.
Ngụy Ngọc Lâm để lại một câu: “Bảo vệ Công chúa điện hạ thật tốt.”
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm đã đi.
Lúc Ngụy Ngọc Lâm trở lại Lâm Vương phủ của mình, Vũ Nhu Công chúa vẫn chưa ngủ.
“Ca ca, sao bây giờ ngươi mới về? Không phải là đi gặp Công chúa điện hạ rồi chứ?” Vũ Nhu hỏi.
Không đợi Ngụy Ngọc Lâm trả lời.
Vũ Nhu đã nhíu mày: “Ồ, ca ca, mùi trên người ngươi hình như rất thơm, dính ở đâu vậy?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía muội muội bệnh lâu mới khỏi, trông thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế vô cùng phản nghịch trước mắt, trong lúc nhất thời... không biết nói gì cho phải.
“Ca ca không nói lời nào thì ta cũng biết, nhất định là trên người A Vũ tỷ tỷ rồi!” Vũ Nhu sửa lại xưng hô, có vẻ cực kỳ thân mật.
Ngụy Ngọc Lâm xoa thái dương, không muốn nghe muội muội hắn nói dông dài cho lắm.
Tiêu Vũ cả đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau nàng vươn vai trong chăn một cái, ngửi được hương vị trong phòng thì vội vàng thay một bộ quần áo khác.
Đồ nàng thích ăn cũng không thể ép buộc người khác ăn đúng không?
“Công chúa điện hạ, Vũ Nhu Công chúa xin gặp.” Thước Nhi tới thông báo truyền đạt.
Trên mặt Tiêu Vũ mang theo tươi cười: “Cho nàng ấy vào đi.”
Nàng thích nhất là loại tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đơn thuần này!
Đương nhiên, không chỉ là trẻ tuổi xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại như Tô Lệ Nương nàng cũng thích!
“Đêm qua ta trở về lúc nào thế?” Tiêu Vũ hỏi.
Thước Nhi nhỏ giọng trả lời: “Sau khi trời tối, là Ngụy Vương điện hạ đưa Công chúa trở về.”
Ký ức vụn vặt của Tiêu Vũ từ từ quay trở lại.
Ngày hôm qua... hình như mình đã khoác lác tận trời.
Tiêu Vũ nằm nhìn lên nóc giường, nàng cảm thấy hiện tại nàng đã có thể nhìn thấy hai con trâu bay trên trời* rồi!
(*Chỉ việc khoác lác.)
Tiêu Vũ mới thay quần áo xong.
Vũ Nhu Công chúa đã đi vào.
Nụ cười trên mặt nàng ấy ngọt ngào, không có vẻ bệnh tật, hơn nữa từ khi Tiêu Vũ đến Ngụy quốc đã đưa một ít sầu riêng cho Vũ Nhu ăn.
Lúc trước Vũ Nhu Công chúa mãi không béo lên, bây giờ mặt nàng ấy cũng đã béo lên một chút.
Hiện tại đã thành cô nương mặt tròn đáng yêu, lúc cười lên khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
“A Vũ tỷ tỷ!” Vũ Nhu rất nhiệt tình.
Sau đó Vũ Nhu lập tức đặt một ít đặc sản bản địa của Ngụy quốc xuống: “Những thứ này đều là chuẩn bị cho A Vũ tỷ tỷ, tỷ tỷ xem xem có cần gì hay không?”
Tiêu Vũ nói: “Có lòng rồi.”
“Ừm...” Vũ Nhu ấp a ấp úng.
Tiêu Vũ hỏi: “Làm sao vậy? Có lời gì thì ngươi nói thẳng đi.”
“A Vũ tỷ tỷ, ngày hôm qua sau khi huynh trưởng trở về, trên người có một mùi hương rất kỳ lạ, hình như giống với mùi hương trong phòng của A Vũ tỷ tỷ... Đó là thứ gì thế? Cũng giống như sầu riêng sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận