Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 959: Công Chúa Và Ultraman

.



Chương 959: Công Chúa Và Ultraman
Tiêu Vũ luôn thấy hài lòng với bản thân mình, nàng cảm thấy mình là kiểu Công chúa được vạn dân ngưỡng mộ, đâu đâu cũng có chân dung của mình... Nhưng nàng không ngờ, có ngày chính nàng đứng ra nhận mình là Công chúa, vậy mà không ai tin nàng.
Điều này khiến Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng mất mát.
Phải, Tiêu Vũ này không ham quyền thế, tiền tài đến tay cũng không hề giữ lại cho riêng mình.
Thế nhưng nàng vẫn có một sở thích nho nhỏ.
Ấy là nàng thích cảm giác được người ta tôn trọng, thích được người ta ngưỡng mộ, thích được người ta vây quanh nịnh nọt.
Tiêu Vũ chỉ vào chính bản thân mình, hỏi hắn ta: “Ngươi thấy ta không giống Công chúa của các ngươi sao?”
Tiêu Vũ cảm thấy nói ý nói tứ cũng không có tác dụng, nàng phải nói rõ ràng một chút.
Mặt Rỗ thoáng nhìn Tiêu Vũ một cái, đáp: “Ngươi á? Ngươi mà cũng đòi so với Công chúa?”
“Có phải ngươi chưa từng gặp Công chúa không?” Tiêu Vũ cảm thấy người này khá là mù mờ, không biết gì hết.
Mặt Rỗ lập tức đáp: “Ai nói ta chưa từng gặp, ta còn có một bức chân dung của Công chúa đây này.”
Lần này đến lượt Tiêu Vũ thấy hơi kinh ngạc.
“Ồ? Vậy ngươi lấy tranh chân dung của Công chúa ra đây cho ta nhìn thử một chút.” Tiêu Vũ nói.
Mặt Rỗ lập tức lấy bức chân dung ra.
Tiêu Vũ vừa nhìn...
Chỉ một thoáng đó.
Tiêu Vũ bỗng có cảm giác đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Đây đúng là một tấm chân dung, thế nhưng trên bức chân dung không có người... chỉ có bóng dáng của một Ultraman.
“Đây mới là Công chúa.” Mặt Rỗ tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.
Tiêu Vũ: “...”
Đúng là bản thân nàng từng dùng hình tượng Ultraman để hoạt động, sau đó người ta nghĩ Ultraman đó là Công chúa cũng là chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng không biết vì sao, trên mặt của Công chúa lại có Ultraman, truyền đi truyền lại, cuối cùng biến thành Công chúa là Ultraman.
Tiêu Vũ cũng không ngờ sẽ có một ngày bản thân có thể sánh ngang với Ultraman, người đại diện cho ánh sáng.
Ngụy Ngọc Lâm thấy vậy, không nhịn được nở nụ cười.
Tiêu Vũ tức giận mà không có chỗ giải tỏa, lập tức quay qua mắng hắn: “Ngươi cười cái gì mà cười? Ta làm vậy còn không phải là vì ra mặt thay ngươi à?”
Ngụy Ngọc Lâm lại cười nói: “Phải, Công chúa làm vậy là vì ra mặt thay ta.”
“Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử đến đây, ngươi cũng không phải là Công chúa.” Mặt Rỗ bổ sung.
Tiêu Vũ liên tục cười lạnh: “Vậy cũng khéo, ta là Công chúa đấy.”
Đúng lúc này thủ quan tuần thành bước tới.
Khéo thay.
Người này lại là người quen.
Người này là nhi tử của Triệu Tuyền, tên là Triệu cái gì đó? Lúc này Tiêu Vũ chưa thể nhớ ra ngay được... Thật ra trí nhớ của nàng vốn rất tốt.
Thế nhưng không biết vì sao, sau khi sinh hài tử xong, Tiêu Vũ có cảm giác bản thân mình rất dễ quên.
Nhưng tóm lại, đây là một người quen.
Thế là Tiêu Vũ lập tức gọi hắn ta qua: “Ngươi qua đây, nói cho hắn ta biết ta là ai.”
Triệu Đại công tử nhìn thấy Tiêu Vũ, lập tức hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Công chúa điện hạ.”
Mặt Rỗ sợ hết hồn: “Công... Công chúa điện hạ? Ngươi thật sự là Công chúa?”
Tiêu Vũ vô cùng đắc chí, đáp: “Đương nhiên.”
Mặt Rỗ ngạc nhiên đến mức ngây người.
Trước đó hắn ta cảm thấy người trước mắt mình không phải là Công chúa, ngoại trừ không giống bức chân dung ra, còn có một nguyên nhân khác, đó là... Mặt Rỗ không nghĩ rằng Công chúa sẽ có thời gian tranh cãi với một nhân vật nhỏ như mình.
Lúc này, những người bên cạnh đều nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
“Vậy nếu ngươi là Công chúa thì người bên cạnh ngươi là...” Có người nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm.
Lúc ra ngoài, cả hai đều biết điều đội mũ màn che.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm cởi mũ màn che xuống, thoải mái nhìn mọi người.
“Đây chẳng phải là Ngụy Vương sao? Chính là cái gã Thái tử Ngụy quốc kia.”
“Là tra nam phụ lòng Công chúa của chúng ta.”
Tiêu Vũ: “...”
“Các vị, bình tĩnh đừng nóng.” Thấy những người kia muốn xông lên đánh Ngụy Ngọc Lâm một trận tơi bời.
Tiêu Vũ cảm thấy mình không thể trốn, phải đứng ra chịu một phần trách nhiệm, thế là nàng nói: “Mọi chuyện không như những gì các ngươi nghĩ đâu, Ngụy Ngọc Lâm vô tội.”
Bách tính Đại Ninh không chấp nhận lời nói này của Tiêu Vũ.
“Công chúa, người chớ có dại, hắn ta không chịu cưới người, người còn nói tốt cho hắn ta.”
Tiêu Vũ xoa thái dương.
Vốn nàng còn tưởng rằng, bản thân không chịu xuất giá sẽ mang tiếng xấu, dù gì thì nàng cũng chẳng thèm để ý đến thứ gọi là danh tiếng này từ lâu...

Bạn cần đăng nhập để bình luận