Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 211: Đèn Thần

.



Chương 211: Đèn Thần
“Tính toán thì bây giờ chúng ta có ngàn vạn lượng hoàng kim và ba ngàn vạn lượng bạc trắng. Đã có những thứ này cũng đủ cho chúng ta mưu đồ nghiệp lớn rồi.” Tống Kim Ngọc nghiêm túc nói.
Tiêu Vũ nhìn Tống Kim Ngọc: “Thế nên, ngươi đã chuyển những thứ này tới rồi sao?”
Lúc trước Tống Kim Ngọc đã nói với mình bí mật áp tải, nhưng mãi mà Tiêu Vũ vẫn không biết Tống Kim Ngọc áp tải thế nào. Lúc này Tiêu Vũ nghĩ tới nên hỏi.
Tống Kim Ngọc đột ngột quỳ xuống đất. Tiêu Vũ nhìn thấy Tống Kim Ngọc như vậy thì trong lòng giật thót. Chẳng phải lúc trước tên Tống Kim Ngọc này mạnh miệng lắm sao?
Chỉ thấy Tống Kim Ngọc lấy ra một cái kim đăng* từ trong lòng, giơ lên cao, nâng đến trước mặt Tiêu Vũ.
(*Đèn làm bằng vàng.)
“Công chúa, đây chính là tất cả vàng bạc trong quốc khố.” Tống Kim Ngọc mở miệng nói.
Tiêu Vũ nhìn cái kim đăng ánh sáng sặc sỡ kia, có chút trầm mặc. Trên này khảm nạm rất nhiều bảo thạch quý giá, nhưng cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy chứ?
Tống Kim Ngọc tỏ ra thần bí nói: “Công chúa, chuyện sắp xảy ra tiếp theo, có lẽ người không tin, nhưng ta vẫn phải nói... xin người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, ta sẽ cho người một bất ngờ.”
“Cái kim đăng này không phải kim đăng bình thường, mà là thần vật có thể chứa đồ.” Tống Kim Ngọc tiếp tục nói.
Hắn ta vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tiêu Vũ, rất lo nàng sẽ xem mình như tên điên ăn nói lung tung.
“Công chúa, có phải người không tin ta hay không? Để ta biểu diễn cho người xem, đây là sự thật, chỉ có điều cái đèn này lúc linh lúc không... cũng không biết lần này có linh hay không.”
Nói xong Tống Kim Ngọc lật ngược cái đèn kia lại, giống như có thể đổ ra thứ gì từ bên trong. Rào rào một tiếng, mấy đồng tiền xuất hiện trên mặt đất.
Tống Kim Ngọc có chút lúng túng nói: “Cái đèn này có chút tính tình, lần này không muốn đổ tiền ra...”
Tống Kim Ngọc nói: “Lúc trước ta luôn muốn nói chuyện này với Công chúa, chỉ là...”
Trong lòng Tống Kim Ngọc còn có chút thấp thỏm bất an. Hắn ta không thẳng thắn chuyện kim đăng với Công chúa ngay từ đầu, cũng không biết Công chúa có tức giận hay không, vì vậy lúc này hắn ta mới bày ra thái độ xin nhận tội, quỳ xuống nói chuyện.
Tiêu Vũ nhìn đồng tiền dưới đất, đưa tay nhặt lên xem thử. Vừa rồi nàng đã thấy rõ, thứ này đúng là được đổ ra từ bên trong đèn.
“Công chúa, cái này thật sự không phải là thủ thuật che mắt. Đồ vật trong quốc khố của chúng ta đã được cất trong đó từ lâu rồi, đây chính là sứ mạng bệ hạ giao cho Tống gia bọn ta.” Tống Kim Ngọc nhắc tới bệ hạ thì trong ánh mắt có vài phần hồi tưởng.
Tiêu Vũ nhận lấy cái kim đăng kia từ trong tay Tống Kim Ngọc. Nàng nhìn kỹ, cầm trong tay nặng trình trịch.
Tiêu Vũ lật ngược cái đèn lại, mở miệng nói: “Nghĩ thầm muốn tiền là nó sẽ cho ra tiền sao?”
Lúc trước nàng sử dụng không gian của mình như vậy. Đúng lúc này, theo âm thanh rào rào vang lên, một ít vàng thỏi từ bên trong rơi ra.
Tống Kim Ngọc thấy cảnh tượng này, đầu tiên là vô cùng hoảng sợ, nhưng sau đó thì mừng rỡ nói: “Là đèn thần bằng lòng nghe Công chúa sai khiến, cho thấy Công chúa là người được trời cao lựa chọn, phục hưng hoàng tộc Tiêu thị! Sau này cái đèn thần này sẽ vật về chủ cũ, giao cho Công chúa sử dụng!”
Bản thân Tiêu Vũ là một cao thủ vẽ bánh nướng, bây giờ bị Tống Kim Ngọc vẽ như vậy đương nhiên không hề cảm động. Nhưng cái đèn thần này vẫn có chút thú vị đấy.
Vốn dĩ Tống Kim Ngọc đang cảm thấy cái đèn thần này khiến Công chúa sợ hãi thán phục, không ngờ rằng Công chúa lại bình tĩnh chấp nhận sự tồn tại của đèn thần như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng hắn ta có chút nghi hoặc.
“Công chúa không tò mò chuyện cái đèn thần này sao?” Tống Kim Ngọc hỏi.
Tiêu Vũ khẽ nở nụ cười: “Ngươi thật sự cho rằng ta không biết trên đời có bảo vật như vậy sao?”
Tống Kim Ngọc lập tức sinh ra cảm xúc kính nể: “Đúng rồi, nhất định là tiên hoàng đã từng nhắc đến với Công chúa.”
“Bí mật này, có lẽ tiên hoàng chỉ nói cho Công chúa và Tống gia bọn ta. Thay vì nói Tống gia bọn ta là người thủ hộ quốc khố, còn không bằng nói Tống gia bọn ta là sứ giả bảo vệ đèn.” Tống Kim Ngọc nói một cách nghiêm túc.
Tiêu Vũ nhìn Tống Kim Ngọc nói: “Ngươi là Hộ bộ Thượng thư của ta.”
Trái tim Tống Kim Ngọc lập tức nóng lên, không có ai muốn chỉ là người đứng phía sau, ai mà không muốn làm Hộ bộ Thượng thư chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận