Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 848: Có Thể Là Giả Được Chắc

.



Chương 848: Có Thể Là Giả Được Chắc
Nhưng... lần này có hải tặc lên bờ, hơn nữa hải tặc còn là người Oa, những người Oa cầm trường đao đó, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống hải tặc bình thường, Ngô Thú đương nhiên không dám khinh thường, vội vàng báo cho triều đình.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Vũ lại muốn tự đi tìm hiểu tình hình trước đã.
Nếu nàng có thể tự giải quyết phiền phức này thì sẽ tốt hơn nhiều.
Trong mắt Tiêu Vũ, lật úp mấy con thuyền là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
Nếu như nàng không giải quyết được vấn đề này... Vậy lại tới tìm Thái thú Lâm Hải quận để bàn bạc đối sách cũng được mà!
Xe ngựa của đám người Tiêu Vũ phóng thẳng về Hải Đới thôn mà Tiêu Vũ đã ghé qua trước đó.
Tiêu Vũ vừa mới vào thôn, đã có người bao vây bọn họ.
Những người này đều cầm xiên móc trên tay, cực kỳ đề phòng.
“Người tới là người phương nào!” Huynh đệ Mạc Sơn và Mạc Hải xung phong lên trước.
Tiêu Vũ vén rèm xe ngựa lên.
Lúc này Hắc Phong bắt đầu phô trương: “Các ngươi nhìn cho kỹ đi, đây là Công chúa Tiêu Vũ của Đại Ninh! Đám các ngươi còn không mau quỳ lạy!”
Tiêu Vũ vừa đi ra, tình thế lập tức thay đổi.
Các thôn dân sửng sốt một chút, có vài người vẫn hơi nghi ngờ: “Công chúa... Thật sự là Công chúa sao?”
Hắc Phong nói: “Có thể là giả được chắc?”
Các thôn dân cũng phục hồi tinh thần lại, thấy tuy rằng đoàn người Tiêu Vũ mặc thường phục, nhưng lại nói tiếng phổ thông, cũng không giống cách nói chuyện của người Oa, lúc này mới yên tâm.
Mạc Hải hành lễ nói: “Công chúa điện hạ, xin đừng trách phạt, gần đây có người Oa xông vào thôn, chúng ta cũng sợ sẽ dẫn sói vào nhà.”
Tiêu Vũ và Mạc Sơn với Mạc Hải, xem như khá quen thuộc, lúc này cũng không giận, cười nói: “Không sao.”
Thôn dân Hải Đới thôn sắp xếp chỗ ở cho đám người Tiêu Vũ.
Mạc Sơn kéo Mạc Hải sang một bên.
Trong giọng nói của Mạc Sơn có hơi do dự: “Mạc Hải, ngươi nói xem những người này thật sự là người của Công chúa sao?”
Mạc Hải nhỏ giọng nói: “Tại Đại Ninh, giả mạo Công chúa chính là tội chết, hơn nữa ngươi nhìn đoàn người này đi, sao có thể là giả được!”
“Vậy Công chúa tới chỗ chúng ta làm gì?” Mạc Sơn hỏi.
Trong khu vực đất liền, Tiêu Vũ chẳng khác gì thần linh, nhưng ở làng chài nhỏ này... Quả thật không có uy lực lớn đến thế.
Làng chài nhỏ chưa từng phải chịu khổ cực do chiến tranh gây ra, đương nhiên không biết Tiêu Vũ lợi hại như thế nào rồi.
Về phần mấy ngày trước Tiêu Vũ đến cứu người.
Tiêu Vũ vẫn luôn đeo khăn che mặt, những người này cũng không biết Tiêu Vũ chính là nữ tử áo đen Tạ tiên cô!
Mạc Hải nói: “Có thể cũng là vì chuyện hải tặc.”
Mạc Sơn nói thầm: “Triều đình phái Công chúa tới? Nhưng ta vừa rồi thấy mấy tùy tùng đi theo bên cạnh Công chúa…”
“Thấy thế nào cũng không giống đến làm mấy việc như vậy.” Mạc Sơn tiếp tục nói.
Đi theo gần Công chúa nhất, là một mỹ nhân mềm yếu mỏng manh, thoạt nhìn đẹp như thần tiên giáng trần, nhưng mà vẻ ngoài xinh đẹp có thể chống giặc không?
Sau đó là một ông lão đi đường cũng phải chống gậy.
Đây là nói đến Bùi Kiêm.
Nhưng nói như thế cũng quá oan uổng cho Bùi Kiêm rồi, bây giờ Bùi Kiêm cũng coi như là càng già càng dẻo dai. Về chuyện đi phải chống gậy, đó là bởi vì trên đường tới đây không cẩn thận bị trẹo chân.
Còn có một tên công tử bột mặt còn trắng hơn tiểu nương tử, tên này… Chắc không phải là trai lơ Công chúa dẫn theo chứ?
Người lúc này Mạc Sơn đang nghĩ đến đương nhiên là Tống Kim Ngọc.
Cho dù là Tiêu Vũ cũng phải thừa nhận, đoàn đội mình dẫn theo này, thoạt nhìn, cũng không giống như là bố trí để chống giặc, mà giống một đoàn du lão niên đi du ngoạn hơn.
Nhưng cho dù Tiêu Vũ dẫn theo những người cường tráng khỏe mạnh thì cũng để làm gì cơ chứ? Ở phương diện khả năng hành động thì rốt cuộc cũng không ai có thể chống lại nổi Tiêu Vũ.
Thứ Tiêu Vũ thiếu không phải là sức chiến đấu.
Mà thứ thiếu chỉ có thể là chút đầu óc.
Bùi Kiêm và Tống Kim Ngọc đấy, chính là loại người có đầu óc.
Sau khi Tiêu Vũ ở lại, người của Hải Đới thôn thật đúng là vô cùng nhiệt tình, phái người tới hỏi: “Công chúa điện hạ và mấy vị đại nhân, muốn ăn gì?”
Tống Kim Ngọc nuốt một ngụm nước miếng: “Có cua ăn không?”
“Cua? “Người của Hải Đới thôn không biết Tống Kim Ngọc đang nói tới cái gì.
“Là con có tám chân, đi ngang ấy!” Tống Kim Ngọc khoa tay múa chân miêu tả.
“Nhện biển?”
“Đúng đúng đúng đúng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận