Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 893: Nợ Đào Hoa

.



Chương 893: Nợ Đào Hoa
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “A Vũ, ta có thể vào trò chuyện không?”
Tiêu Vũ nói: “Không được.”
Tô Lệ Nương đang ở ngay bên cạnh Tiêu Vũ, lúc này nàng ấy đã sắp không nhịn được mà cười thành tiếng rồi.
Tô Lệ Nương thấp giọng bảo: “A Vũ, ta thấy Ngụy Thái tử này cũng rất si tình, chi bằng ngươi để cho hắn tiến vào đi?”
Tiêu Vũ nói: “Bây giờ ta không muốn nhìn thấy hắn!”
Vừa nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm, nhớ tới chuyện buổi sáng, nàng đã cảm thấy toàn thân cháy sạch! Cảm giác lúng túng ai hiểu không! Giống như cả người đứng ở bên cạnh đống lửa, bị lửa đốt vậy!
“A Vũ, nàng để ý chuyện ban ngày sao? Ta nói rồi, đó là bí mật của hai người chúng ta, ta sẽ không nói với những người khác.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Ánh mắt Tô Lệ Nương sáng lên: “Ban ngày cái gì?”
“Không có chuyện gì hết!” Tiêu Vũ lớn tiếng nói.
Tiêu Vũ sợ Ngụy Ngọc Lâm còn muốn nói gì đó, vì vậy nàng lập tức đi qua kéo cửa ra.
Tô Lệ Nương cũng cười thành tiếng: “Ngụy Thái tử, ban ngày ngươi và Công chúa đã xảy ra chuyện gì vậy? Không ngại nói với ta thử xem, có lẽ ta có thể làm chủ cho ngươi đấy!”
Tiêu Vũ trừng Tô Lệ Nương: “Tô nương nương, rốt cuộc ngươi là người của ai!”
“Của ngươi, của ngươi!” Tô Lệ Nương cười rời khỏi nơi này.
Tiêu Vũ xoay người trở về phòng.
Dưới sự ngầm đồng ý của Tiêu Vũ, Ngụy Ngọc Lâm cũng đi vào theo.
Vừa tiến vào hắn đã nhìn thấy canh thận heo trên bàn rồi.
Tiêu Vũ nhìn thấy thì lúng túng hơn, nàng lập tức nói: “Cái này không phải ta kêu người nấu, là Thiết Sơn!”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Ta biết, nàng không cần giải thích.”
Tiêu Vũ nói: “Ta không muốn giải thích, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Công chúa, ta không hiểu lầm, có điều Công chúa nàng muốn gì?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Tiêu Vũ phát hiện, từ khi hai người lênh đênh trên biển một ngày, hình như quan hệ của hai người đã thân thiết hơn rất nhiều một cách khó hiểu, giống như có cái hàng rào nào đó bị phá vỡ.
Đây cũng không phải một dấu hiệu tốt!
Cô độc cô độc!
Tiêu Vũ ra sức nhắc nhở bản thân.
Có điều ngay sau đó không cần Tiêu Vũ nhắc nhở bản thân nữa.
Bởi vì Phong Hải chủ đã tức giận lao tới: “Công chúa! Ngươi đâu rồi?”
Phong Hải chủ vừa tiến vào đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm, đầu tiên hắn ta hừ lạnh một tiếng, sau đó nặng nề đặt một chén canh trước mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, không khác biệt gì so với mình.
“Không ngờ rằng Ngụy Thái tử vậy mà lại là loại người này!” Phong Hải chủ tức giận bất bình.
“Địa vị của hắn trong lòng ngươi không bằng ta thì dùng đường ngang ngõ tắt, kêu tên Thiết Sơn kia đưa hai nữ nhân vốn được chuẩn bị cho hắn tới chỗ ta, còn làm canh đại bổ gì đó nữa!”
“Nếu ta thật sự bị mắc lừa, chẳng phải hắn đã thành công rồi sao?” Phong Hải chủ rất tức giận.
“Công chúa, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
Tiêu Vũ đau đầu nhức óc, mình làm chủ? Làm chủ thế nào?
Mình còn phải bị ép đi uống canh thận heo theo đây.
Tiêu Vũ thử khuyên bảo: “Cũng không phải xoẹt từ trên thân người xuống, thận heo thôi mà, ăn thì ăn thôi, coi như bồi bổ cơ thể.”
“Hai nữ nhân chính là Ngụy Thái tử họa thủy đông dẫn*, muốn để chúng ta nảy sinh hiềm khích” Phong Hải chủ tiếp tục nói.
(*Dẫn chuyện xấu từ bên này sang một bên khác, đa số chỉ việc dẫn chuyện xấu mà bên thứ ba muốn gây ra với mình lên một bên khác đối đầu với mình.)
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Phong Hải chủ, chuyện này là thuộc hạ của ta làm không đúng, ta ở đây thay hắn ta nhận lỗi với ngươi.”
“Chỉ nhận lỗi thôi là được rồi sao?” Phong Hải chủ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói ra.”
Phong Hải chủ nói: “Ta không nói với ngươi, A Vũ, ngươi làm chủ cho ta!”
Phong Hải chủ lúc thì Công chúa lúc thì A Vũ, kêu mình làm chủ, khiến Tiêu Vũ rất mờ mịt, nàng làm chủ thế nào?
Hai người kia cũng không phải là thuộc hạ của nàng.
Chuyện Phong Hải chủ nói hoàn toàn giống như chuyện mà Thiết Sơn có thể làm ra được.
Nhưng... làm sao nàng có thể trách phạt Ngụy Ngọc Lâm được?
Có điều Tiêu Vũ vẫn phải dẹp yên thị phi, lúc này nàng ân cần hỏi han: “Như vậy Phong Hải chủ, mưu kế của bọn họ đã thành công chưa”
Phong Hải chủ tỏ vẻ kiêu ngạo: “Ta cũng là người được giáo dục, sao lại bị viên đạn bọc đường hạ gục được!”
Tiêu Vũ nói: “Vậy là tốt rồi.”
Ánh mắt Phong Hải chủ sáng lên: “Ngươi rất để ý chuyện này sao?”
Ngụy Ngọc Lâm thấy dáng vẻ mặt dày kia của Phong Hải chủ thì quanh người tỏa khí lạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận