Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 675: Thật Sự Là Một Con Ngựa Tốt

.



Chương 675: Thật Sự Là Một Con Ngựa Tốt
Phúc Vương thấy Tiêu Vũ còn dám phản bác lời nói của mình thì trong lòng nghĩ, Tiêu Vũ này thuần túy là vịt chết còn mạnh miệng.
Hắn ta còn há mồm muốn nói chút gì đó.
Ngụy Ngọc Lâm đã lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu ngươi còn dám ăn nói bừa bãi, vậy miệng của ta cũng sẽ không kín nữa. Nói không chừng chẳng bao lâu sau là chuyện của ngươi sẽ rơi vào trong tai của phụ hoàng...”
Thật ra Phúc Vương cũng biết chuyện này không thể giấu giếm được quá lâu, nhưng có thể giấu một ngày thì giấu một ngày!
Hắn ta phải nghĩ cách kiếm một ít bạc để bù vào chỗ bị thiếu.
Bù được cái chỗ bị thiếu hụt này rồi.
Cho dù sự việc có bại lộ thì hậu quả cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Nếu không chuyện tham ô bạc của công bị bại lộ, dù hắn ta không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Lúc này Phúc Vương lập tức chấm dứt chiến tranh, không dám nói gì thêm.
Thấy vẻ mặt Phúc Vương như bị tóm trúng điểm yếu, Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi làm gì hắn ta rồi?”
Ngụy Ngọc Lâm cười bảo: “Chỉ là nghe nói một vài lời đồn, hắn ta sợ phụ hoàng biết được.”
Trên thực tế, chuyện này của Phúc Vương nổ ra chính là bút tích của Ngụy Ngọc Lâm. Ngụy Ngọc Lâm không chỉ nghe được một chút đồn đãi đơn giản như vậy.
Tên ngốc Phúc Vương này còn không biết, chỉ tưởng Ngụy Ngọc Lâm nghe người ta nói.
Có một câu nói thế nào ấy nhỉ?
Thợ săn thật sự đều dùng phương thức con mồi để xuất hiện.
Trong mắt của đám người Phúc Vương, Ngụy Ngọc Lâm chính là một phế vật vô dụng.
Nhưng thật ra... trận sóng gió này rõ ràng là do Ngụy Ngọc Lâm dấy lên.
Bất kể nói thế nào, xem như Phúc Vương đã ngậm miệng lại rồi.
Về phần Đại Hoàng tử, thật ra hắn ta cũng không có ý làm khó Tiêu Vũ. Trong mắt hắn ta... tất cả mọi người đều giống như nhau! Đều là của nợ!
Về phần vị Nhị Hoàng tử sâu không lường được kia, đương nhiên sẽ không tự đi tìm phiền phức.
“Được rồi! Chúng ta xuất phát đi!” Đại Hoàng tử cất giọng nói, đi trước một bước.
Ngụy Ngọc Lâm cũng mang theo đám người Tiêu Vũ tiến lên.
Chờ tất cả mọi người đã đi hết.
Còn lại hai tên Thiện Vương và Phúc Vương ở đó thì thầm với nhau: “Này, tên Ngụy Ngọc Lâm này đúng là đầu óc không bình thường. Hắn thật sự định mang theo vị Công chúa này, xem như dạo chơi ngoại thành hả?”
“Bây giờ hắn còn cho rằng bám được Công chúa Đại Ninh thì có thể có địa vị ở Ngụy quốc chúng ta, cũng không nghĩ thử xem bây giờ tình huống của Đại Ninh kia thế nào!”
Hai người nói nhỏ, há mồm chính là khinh thường Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm.
Hoài An quận cách Ngụy đô không xa.
Chỉ cần một ngày lộ trình.
Nhưng một ngày lộ trình mọi người cũng không thể không nghỉ ngơi.
Vì vậy lúc nghỉ ngơi.
Mọi người lại đụng phải nhau ở một chỗ.
Để tiện dùng nước, Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ chiếm một chỗ ở thượng lưu dòng sông, những người khác thì ở hạ lưu dòng sông.
Có điều Tiêu Vũ dùng nước cũng chỉ để đút cho ngựa.
Còn không phải tất cả ngựa đều thích uống nước này!
Ví dụ như Đặc Năng Lạp, nó không thích uống nước này.
Tiêu Vũ cố ý dùng thùng gỗ đựng nước linh tuyền cho Đặc Năng Lạp uống.
Cũng vào lúc này, vị Bát Hoàng tử đi theo sau lưng Võ Vương kia tiến tới trước mặt Đặc Năng Lạp.
Cậu bé dùng ánh mắt choáng ngợp quan sát Đặc Năng Lạp, sau đó tán thưởng: “Ngựa tốt!”
Đặc Năng Lạp được khen như vậy một cái lập tức kiêu ngạo giơ móng trước của mình lên, phô bày dáng người uy vũ to lớn mạnh mẽ của mình một chút.
Tiêu Vũ đang cho Đặc Năng Lạp ăn cỏ khô.
Bát Hoàng tử nói: “Ta là Ngụy Ngọc Kỳ.”
Tiêu Vũ nói: “Chào ngươi.”
Bát Hoàng tử hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Con ngựa này của ngươi là một con ngựa tốt.”
Tiêu Vũ nhìn tiểu thiếu niên cùng lắm chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, cũng không có địch ý gì, vì vậy bảo: “Nó tên là Đặc Năng Lạp.”
Dường như Bát Hoàng tử có chút ngạc nhiên: “Đặc Năng Lạp?” Đây là cái tên kỳ cục gì vậy?
Tiêu Vũ trả lời: “Có nghĩa là kéo hàng cực kỳ giỏi.”
Cũng không thể nói với người trước mắt có nghĩa là cực kỳ tham ăn cực kỳ giỏi đi ị được đúng không?
Bát Hoàng tử mê tít mắt nhìn con ngựa kia: “Ngựa này của ngươi có bán không?”
Tiêu Vũ: “...”
Vẻ mặt của Tiêu Vũ trở nên lạnh nhạt: “Không bán.”
Bát Hoàng tử có chút thất vọng: “Tiếc cho con ngựa tốt này.”
Nếu chỉ là đối thoại vừa rồi thì ấn tượng của Tiêu Vũ về người trước mắt cũng không tệ lắm, nhưng cậu bé vừa nói ra những lời này, Tiêu Vũ đã có chút không vui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận