Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 108: Chia Cho Ngươi Một Nửa

.



Chương 108: Chia Cho Ngươi Một Nửa
Tống Kim Ngọc vui vẻ vuốt thứ này, mở miệng hỏi: “Đây là đồ trong hoàng cung sao?”
Tiêu Vũ thâm sâu khó lường nói: “Coi như ngươi may mắn gặp được ta, nếu không có nhiều thứ có tiền cũng không mua được.”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, lại bảo: “Đúng rồi, việc vừa rồi vẫn phải cảm ơn ngươi.”
Tống Kim Ngọc nói: “Ngươi nói chuyện kia à, không cần cảm ơn ta, ta chỉ cảm thấy buồn nôn thôi.”
Vui sướng hoàn thành giao dịch, Tiêu Vũ lại trở thành kẻ có tiền trong đội ngũ.
Trần Thuận Niên lảng vảng trước mặt Tiêu Vũ, hỏi: “Tống Kim Ngọc lại cho tiền các ngươi rồi hả?”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu, rất hào phóng đưa một nửa bạc qua: “Chia cho ngươi một nửa.”
Trần Thuận Niên nhận được tiền, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ lần nữa đã thuận mắt hơn. Có điều ông ta lấy tiền thì lấy tiền, nhưng không hề hối hận chuyện đã đưa tin vào kinh thành. Nếu không để cho Tiêu Vũ mưu phản thật, tội danh của ông ta sẽ to lắm.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, mưa vẫn rơi, mọi người vừa đi vừa nghỉ, luôn dùng tốc độ không nhanh không chậm đi tới.
Dung Phi thấy trời lại trở nên u ám, có chút lo lắng: “Lại sắp mưa rồi...”
“Có vấn đề gì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Dung Phi đáp: “Hoa màu vừa mới nảy mầm từ trong đất, nếu trời cứ mưa, chỉ sợ là một năm mùa màng thất bát.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế cũng không nhịn được nhìn trời một chút.
Năm mùa màng thất bát sao? Vậy người khổ chính là dân chúng. Lương thực trong không gian của nàng không ít, nhưng nếu lấy ra cứu trợ thiên tai... chỉ có thể nói là còn thiếu rất nhiều.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ cũng có chút lo lắng cho quốc gia và dân chúng.
Tô Lệ Nương nghe vậy xùy một tiếng: “Bây giờ thiên hạ này là của Vũ Văn gia, vậy hãy để cho Vũ Văn lão cẩu nghĩ cách đi! Bây giờ chúng ta nên nghĩ làm thế nào sống tới chỗ lưu đày thì hơn.”
Lúc chạng vạng tối, Tiêu Vũ thừa dịp mưa nhỏ tách khỏi đội ngũ với Tiền Xuyên. Người bên ngoài đều chỉ xem như Tiêu Vũ đi nhà xí, chỉ có nàng và Tiền Xuyên biết là bọn họ đi gặp huynh đệ Tiêu gia.
“Sao lại tìm ta vào lúc này?” Tiêu Vũ hỏi.
Theo lý thuyết không có việc gấp thì hẳn là gặp nàng vào buổi tối.
Tiêu Cung lập tức nói: “Công chúa, việc lớn không xong rồi! Hình như tên Thẩm Hàn Thu kia sắp tới!”
Tiêu Vũ rất bất ngờ hỏi: “Có chuyện này sao?”
Tiêu Cung gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
“Làm sao các ngươi biết được?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
Nàng không nghi ngờ hai huynh đệ này, nhưng phải biết nguồn tin tức.
“Bọn ta theo như căn dặn của Công chúa nhìn chằm chằm vào đại doanh lưu đày, hôm qua đã nhìn thấy huynh đệ Thôi gia... nghe được từ bọn họ.” Tiêu Cung giải thích.
“Hai huynh đệ bọn ta tới đây trước một bước chính là để báo tin cho Công chúa.” Tiêu Cung tiếp tục nói.
Tiêu Vũ sầm mặt, Thẩm Hàn Thu tới đây làm gì? Không phải là chán sống rồi đấy chứ?
Tiêu Tiễn rất sốt ruột: “Công chúa, việc này phải làm sao đây? Thẩm Hàn Thu tới đây không có ý tốt, nhất định không có lòng tốt gì.”
Tiêu Vũ cũng biết đạo lý này, vì vậy nàng cũng không định để Thẩm Hàn Thu tiếp xúc với Trần Thuận Niên. Nhưng Thẩm Hàn Thu khí thế to lớn... phải làm thế nào mới có thể bắt Thẩm Hàn Thu đi?
Muốn diệt trừ Thẩm Hàn Thu e rằng không đơn giản như vậy. Mặc dù nàng là lính đặc chủng nhưng rõ ràng Thẩm Hàn Thu cũng không phải loại bình thường. Hơn nữa nếu như Thẩm Hàn Thu chết, người nọ cũng sẽ biết.
Hắn ta tới là vì nàng, nói không chừng còn hoài nghi đến trên người nàng. Trước khi có thế lực hùng mạnh chèo chống, Tiêu Vũ không muốn để Vũ Văn lão cẩu phát hiện năng lực của mình.
Dù sao sức mạnh của một cá nhân có mạnh hơn nữa không không mạnh bằng sức mạnh của một quốc gia. Vũ Văn lão cẩu kia bày mưu tính kế nhiều năm, không chỉ khống chế hoàng cung đơn giản như vậy mà quân đội cũng đã nằm dưới sự kiểm soát của ông ta từ lâu.
Tiêu Cung tức giận mắng: “Trong kinh thành có trộm, nửa cái kinh thành đều bị người ta dọn sạch, Thẩm Hàn Thu không vội vã đuổi theo điều tra đạo tặc mà đến tìm Công chúa gây chuyện làm gì? Thế không phải là chọn quả hồng mềm mà bóp sao?”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì ánh mắt hơi phát sáng, nàng lập tức nói: “Ta biết rồi!”
“Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta, ta có cách rồi!” Khóe môi Tiêu Vũ hơi cong lên.
Hai huynh đệ Tiêu gia đều nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Vũ. Công chúa có cách gì rồi? Hình như bọn họ chưa nói gì mà phải không?
Tiêu Vũ bấm tay tính toán, dựa theo tin tức mà huynh đệ Tiêu gia cung cấp thì khoảng hai ngày nữa là Thẩm Hàn Thu có thể đuổi kịp đại doanh lưu đày. Nàng phải bắt đầu chuẩn bị trước khi Thẩm Hàn Thu đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận